Anh ta túm lấy tay bị buột chặt sau lưng của Thiên Nhu, kéo qua, kéo
ra trên mặt đất một làn dấu vết, lôi đến trước mặt mình, Thiên Nhu bị đau,
kêu lên một tiếng thê thảm, trên mặt tức khắc không còn chút máu.
Đôi mắt cố sức mở to, chỉ thấy Trình Dĩ Sênh xé rách áo sơmi trên
người anh ta, lộ ra bên trong từng vết sẹo cũ mới, âm ngoan nói: “Cô nhìn
cho tôi! Có biết năm đó tôi cùng thiên kim tiểu thư nhà họ bị bắt trở về,
thiếu chút nữa bị anh trai cô ta - Nam Cung Kình Hiên đánh chết hay
không? Có biết tôi tốn bao nhiêu thời gian mới hỗn đến dạng chó thành
hình người, thâu tóm sản nghiệp của nhà Nam Cung về cho mình hay
không, cô nhìn mấy vết thương mới này đi! Tôi là con rể nhà Nam Cung, là
chồng của Nam Cung Dạ Hi, vậy mà bọn họ cũng có thể ra tay tàn nhẫn,
đuổi giết tôi khắp chân trời góc biển, bất, kể, chết, sống!!!”
Trình Dĩ Sênh rống lớn ra bốn chữ cuối cùng, gân xanh nổi lên trên
gương mặt ửng đỏ, rất dọa người.
“Nhìn tôi hiện tại có bao nhiêu thảm hại chưa? Bây giờ ngay cả một
con chó nhà có tang cũng không bằng, mỗi ngày trốn đông trốn tây, chỉ cần
tôi lộ diện, đám chó săn của nhà Nam Cung có thể muốn mạng của tôi!”
Trình Dĩ Sênh túm lấy đầu tóc của Thiên Nhu, nói: “Cô cảm thấy tôi sẽ
cam tâm qua cuộc sống không bằng heo chó cả đời sao? Có khả năng
sao?!”
Sắc mặt Thiên Nhu đỏ lên, nhìn chằm chằm từng vết sẹo khủng bố
kia, không màng đau đớn, liều mạng giãy giụa.
“Trình Dĩ Sênh, anh là tên biến thái!!” Trong sự sợ hãi đến cực độ,
giọng nói luôn mềm mại nhẹ nhàng bỗng trở nên bén nhọn, cố tránh thoát
sự khống chế của anh ta, đầu tóc cô cũng trở nên hỗn độn: “Tôi không nhận
ra anh…… Tôi chỉ nhớ 5 năm trước anh rất tốt với chị của tôi, anh thương
chị của tôi như vậy, nhưng sao bây giờ anh có thể làm ra mấy chuyện này!!
Tiểu Ảnh nợ anh sao? Chị tôi nợ anh sao?! Vốn dĩ anh chính là một kẻ