CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỤNG VÀO MẸ CON - Trang 1999

Dụ Thiên Tuyết đau xót trong lòng, run rẩy kêu "Tiểu Nhu", muốn

chạy tới, nhưng bị Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng ngăn lại.

Nước mắt tràn đầy hai hốc mắt, cô nắm chặt tay của Nam Cung Kình

Hiên, ánh mắt lại không rời khỏi em gái của mình: "Em ấy sao vậy? Có bị
thương không? Trình Dĩ Sênh có làm gì em ấy hay không? ?"

"Không có. . . . . . Không có. . . . . ." Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên

nhu hòa, thì thầm an ủi cô: "Em ấy không sao, một chút cũng không sao. . .
. . ."

Toàn bộ thảm kịch đêm nay cứ như vậy mà hạ màn, cho đến khi Lạc

Phàm Vũ an trí Nam Cung Kình Hiên lên trên xe, Thiên Nhu vẫn chưa khôi
phục tâm tình, làn váy trắng của Dụ Thiên Tuyết cũng dính đầy máu, đi qua
nhìn cô.

"Tiểu Nhu. . . . . ." Cô quỳ hai đầu gối xuống, cúi đầu cẩn thận nhìn

chăm chú mặt em gái, nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnh buốt, muốn sưởi ấm
cho em gái: "Tiểu Nhu, em làm sao vậy? Là chị không tốt, chị nên sớm tìm
được em, như vậy thì em cũng sẽ không đụng vào Trình Dĩ Sênh, cũng sẽ
không xảy ra chuyện này, là chị không đúng, Tiểu Nhu, chị đang nói
chuyện với em, em trò chuyện với chị đi, rốt cuộc thì. . . . . ."

Nước mắt tràn ra hốc mắt, Dụ Thiên Tuyết đung đưa tay của em gái,

vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của cô, giọng nghẹn ngào.

"Chị. . . . . ." Bình tĩnh lại, Thiên Nhu cũng nghẹn ngào kêu chị, cúi

đầu không dám ngẩng lên, nhớ tới một mình sinh hoạt khổ cực ở bên ngoài,
nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia, khóc ra thành tiếng, bả vai run rẩy kịch
liệt: "Chị, thực xin lỗi. . . . . . Thực sự xin lỗi. . . . . . Sau này em sẽ không
tùy hứng nữa, sự tùy hứng của em đã làm cho mọi người lo lắng, làm cho
mọi người bị thương. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Chị, thực sự xin lỗi. . . . . ."

Cô che mặt, khóc rống lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.