"Lôi quăng ra ngoài đi, trông chừng đừng để cô ta đi vào, không chỉ
cô ta —— tất cả người có liên quan đến nhà họ La đều ngăn ở ngoài cửa
cho tôi! Về sau, đừng để cho tôi nghe đến tin tức có liên quan đến nhà họ
La, nửa chữ cũng không!" Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên
như cháy lên lửa giận, lạnh lùng nói.
". . . . . . Dạ! Tổng giám đốc!"
Dụ Thiên Tuyết bị anh ôm chặt trong lồng ngực, gần như có thể nghe
được tiếng tim đập của anh, thình thịch dồn dập, nhẹ nhàng vòng tay qua
thắt lưng của anh, mở miệng nói: "Anh không cần tức giận như vậy, em
không sao. . . . . ."
Nam Cung Kình Hiên cau mày buông cô ra, nhìn kỹ xác định cô
không sao, lúc này mới đau lòng ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên
trán cô, nói thật nhỏ: "Em mà có chuyện anh sẽ trực tiếp giết cô ta."
Xa xa, La Tình Uyển đã mất đi tất cả hơi sức để giãy giụa, cô ta khóc
rống lên, cũng biết giờ phút này tất cả người trong tòa nhà đều đang nhìn
chuyện cười của cô ta, tất cả đều đang cười nhạo cô ta, thậm chí còn có
người cầm máy chụp hình chụp lại cảnh tượng này! !
La Tình Uyển liều mạng thoát khỏi khống chế của bảo vệ, cô ta bổ
nhào tới bên kia, bị vấp té ngã trên mặt đất, hai tay chống trên mặt đất lớn
tiếng khóc rống: "Kình Hiên. . . . . . Nam Cung Kình Hiên! ! Hôm nay tôi
không thể không có thu hoạch gì mà trở về. . . . . . Tôi không thể! ! Các
người đang bức tử tôi, các người thật sự đang bức tử tôi đó! Các người sẽ
bị báo ứng! ! !"
Bảo vệ tiến lên kéo cô ta lần nữa, chỉ sợ lại chọc Nam Cung Kình
Hiên nổi giận, mà người đàn ông đứng ở trong phòng làm việc lại lạnh lùng
đóng cửa, thấp giọng nhưng rõ ràng nói ra một câu: "Chết cũng chết xa một
chút."