“Dạ Hi……” Trình Dĩ Sênh nheo mắt cười lạnh, tiếp tục kích thích
thần kinh cô ta: “Đừng sợ tôi…… Tôi thật sự đã gần như tàn phế, cô cách
tôi xa như vậy làm gì, cho dù cô đứng ở bên cạnh tôi cũng không thương
tổn cô được……”
Nói xong, anh ta nhúc nhích chân trái mình một chút, Nam Cung Dạ
Hi nghe rõ được tiếng ‘loảng xoảng’ vang lên.
Một giọt nước mắt nặng nề rơi xuống, Nam Cung Dạ Hi run run hỏi:
“Đó là cái gì?”
“Cô đến mà nhìn……” Trình Dĩ Sênh cười lạnh, dựa vào trên vách
tường, ánh mắt âm lãnh nhìn cô ta: “Cô đến mà nhìn xem ông anh trai thân
yêu của cô đã làm gì đối với tôi, Dạ Hi, tôi bị nhốt ở chỗ này đã bao nhiêu
ngày cô biết không? Tôi đã phân biệt không rõ ban ngày hay là đêm tối, tôi
thật sự muốn chết…… Cô đi cầu xin bọn họ đi, trực tiếp giết chết tôi cho
xong…… Nhốt tôi ở chỗ này, quả thực sống không bằng chết……”
Nam Cung Dạ Hi có chút mất khống chế chạy tới, mùi máu thịt thối
rữa cùng với mùi tanh máu tươi khiến cô ta suýt ngất lịm, nhưng vẫn giơ
tay vén quần áo trên người anh ta, nhìn thấy đồ vật phía dưới cổ chân của
anh ta.
Xích sắt.
Đó là xích sắt!
Nam Cung Dạ Hi bỗng nhiên bưng kín miệng, toàn bộ tinh thần gần
như sụp đổ trong nháy mắt.
Cô ta run rẩy, run rẩy đến không còn dáng vẻ, không thể tưởng được là
anh mình thật sự vô tình đến vậy, người đàn ông này tuy khốn kiếp lại cầm
thú, nhưng anh ta cũng là người chồng đã chung chăn gối với mình suốt 5