Người phụ nữ này nói chuyện luôn sắc bén như vậy, ở phía sau, Thiên
Nhu hít sâu, hít thật sâu, khó khăn lắm mới bình phục được tâm tình, vừa
muốn mở miệng nói ‘Tôi biết’, thì Nam Cung Dạ Hi đã xua xua tay, đưa
lưng về phía cô, nói: “Yêu đơn phương thì không có kết quả, cô vẫn là
đừng phá hư bọn họ, điều này tôi cùng ba ba đã từng làm rồi, nếu là cô?
Phỏng chừng không lay động được bọn họ một chút xíu.”
Lời nói vô ý, nhưng lại tựa như một bạt tai, cố ý hay vô tình tát lên
trên mặt của Thiên Nhu.
Cô thử hô hấp, nhưng lồng ngực vẫn như bị đè ép.
Mà giờ phút này ở trong phòng, trên bàn là một đống lễ phục tán loạn,
Dụ Thiên Tuyết ngồi trên sofa, cẩn thận giúp anh cài nút ở cổ áo, cô cắn
môi nhìn nhìn, cười rộ lên: “Vẫn là cởi hết soái hơn.”
“Thiên Tuyết……” Nam Cung Kình Hiên để bàn tay nhỏ của cô tùy ý
tác quái ở cổ áo mình, chờ đến khi cô chơi đủ rồi mới gắt gao ôm cô vào
trong ngực, nhẹ giọng nói: “Anh thật khó có thể tưởng tượng được là ngày
mai chúng ta sẽ kết hôn…… Anh nghĩ, trước kia căn bản là anh không hiểu
hôn nhân là gì, hiện tại hình như có hơi hiểu……”
Dụ Thiên Tuyết bị anh ôm trong ngực, nghe giọng nói khàn khàn ái
muội của anh, trên sống lưng truyền đến một trận tê dại.
“Anh hiểu cái gì?” Cô bị ôm rất chặt, hô hấp sắp không thông, chỉ có
thể quấn hai cánh tay lên cổ anh, tốt xấu gì cũng có thể thoải mái một chút.
Nam Cung Kình Hiên giữ chặt vòng eo của cô, đè cô ở lưng dựa sofa,
đôi mắt hơi đỏ chăm chú nhìn mặt cô, cúi đầu hôn lên cánh môi của cô,
trong xúc cảm thơm mềm ngọt ngào, giọng khàn khàn nói: “Kết hôn chính
là để có lý do chính đáng mà trói em ở bên người anh, khắc lên ấn ký của
anh, nói cho mọi người biết em là của anh…… Cả người em đều là của
anh……”