lại 5 năm trước, từ mười bốn tuổi cho đến năm mười bảy tuổi, trong ba năm
đó, em vẫn luôn nằm ở trên giường bệnh trong viện điều dưỡng giống như
thế này, mỗi ngày tan tầm sớm, hay mỗi cuối tuần chị đều sẽ đến thăm em,
ngồi ở mép giường nói chuyện cùng em.”
“Lúc ấy đôi mắt em nhìn không thấy, suốt ba năm ở trong bóng tối, em
cũng từng cho rằng đời này mình cứ như vậy mà tàn phế, em không biết
mình còn có thể kiên trì bao lâu, em thường hỏi bác sĩ, có phải không có
em thì chị sẽ sống tốt hơn hay không, chị trẻ tuổi như vậy, ra ngoài đời
không dễ dàng, phải gánh vác cho em phí nằm viện phí trị liệu cao như vậy,
còn kiếm tiền cho em phẫu thuật, còn phải chăm sóc em……”
“Chị, khi ấy, nhất định chị rất cực khổ.”
Nói xong, Thiên Nhu cười ngọt ngào, nhìn cô, tiếp tục nói: “Nhưng
hiện tại tốt rồi, em đã có thể nhìn thấy, cho dù mặt bị huỷ hoại, em cũng
không cảm thấy mình là một người tàn phế, chị, em không sao, em không
phải lừa chị, em cảm thấy bản thân dũng cảm hơn rất nhiều so với trước
kia, chị, không cần an ủi em, cuộc đời của em vốn đã không có khởi điểm
tốt, cho nên điểm cuối cũng nhất định là không xấu.”
“Tiểu Nhu……” Dụ Thiên Tuyết hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ như
nghĩ như vậy.
“Chị,” Thiên Nhu siết chặt tay cô: “Tân hôn vui vẻ.”
Dụ Thiên Tuyết nói không nên lời, đôi mắt ngập nước mắt, từng giọt
từng giọt rơi xuống.
“Chị, đừng khóc, anh rể nhìn thấy sẽ đau lòng, em vẫn còn chưa tặng
quà cưới cho chị……” Ánh mắt Thiên Nhu gian nan mà nhìn quanh phòng
một vòng, dừng ở trên tủ đầu giường: “Chị, ở trong túi lễ phục của
em……”