“Đi ra ngoài!” Dụ Thiên Nhu nhấc một chân lên đá qua cửa thang
máy: “Không cho đi vào!”
Bộ dáng kia, hung dữ giống như một con dã thú con vậy.
“Này……” Lạc Phàm Vũ nhíu mày ấn ấn phím, chính là không có
biện pháp, thang máy đã chậm rãi đi xuống.
“Cô nhóc đáng chết này……” Lạc Phàm Vũ nhịn không được nói
thầm một câu, xoay người chạy tới thang máy chuyên dụng của mình đi
xuống lầu, cô nhóc này, có phải ở bệnh viện suốt 5 tháng nên mắc nghẹn rồi
hay không? Tính tình không hề giống trước kia, cái gì mà ôn nhu, tính tình
kia đúng là càng ngày càng giống chị của cô.
Từ cổng lớn công ty đi ra, gió lạnh hiu hiu thổi.
Thời tiết quả thực đã có chút lạnh lẽo, Lạc Phàm Vũ nhìn đồng hồ,
quyết định đi nhà Nam Cung thăm con gái nuôi bảo bối còn chưa ra đời, lái
xe chạy lòng vòng tìm kiếm Dụ Thiên Nhu, nghĩ tiện đường cho cô quá
giang một đoạn.
Không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một cảnh tượng ngoài ý muốn.
Nơi xa ——
Dụ Thiên Nhu đứng bên đường vuốt mái tóc bay loạn, thời điểm đang
đợi đèn xanh thì có một người đàn ông đuổi kịp từ phía sau, trong tay cầm
một bó hoa hồng đỏ như lửa, hàm chứa nụ cười nói gì đó với cô, phỏng
chừng cô nhóc kia chưa từng thấy qua loại chuyện này, sợ hãi nghĩ chờ đèn
xanh sẽ chạy nhanh qua bên kia đường, nhưng không ngờ người đàn ông
kia cũng đuổi theo kịp, cô trốn cũng trốn không thoát, nhìn dáng vẻ chắc là
bị người đeo đuổi.