Thợ trang điểm cau mày rất chặt, vừa cầm băng gạc băng bó cho cô
vừa nói: “Cô đau thì nói nha, chịu đựng khó chịu như vậy, dầu gì cô cũng là
một cô gái trẻ, trên bờ vai có một vết thương lớn như vậy, sau này lưu lại
sẹo, ngay cả áo không có tay cô cũng không thể mặc!”
Dụ Thiên Tuyết vẫn duy trì trầm mặc, đôi mắt hốt hoảng của cô ngập
tràn nước mắt, vết thương kia xác thực là đau đến muốn chết, liệu có cái gì
lúng túng hơn so với việc cô bị buộc phải tham gia bữa tiệcđính hôn của
bạn trai cũ?? Cô rõ ràng có thể trốn đi thật xa, tại sao lại bắt buộc cô phải đi
chứng kiến, phải đi đối mặt?!