"Có thể đừng gạt anh nữa không?" Giọng nói của Nam Cung Kình
Hiên ám ách mang theo sự run rẩy, hàng mi dày đậm nhắm lại, bưng mặt
của cô hôn thật sâu như một loại trân bảo, vào thời khắc này, sự đau đớn đè
nén trong trái tim trào dâng, thân thể to lớn cũng hơi run rẩy: "Đó là con
trai của anh phải hay không? Tiểu Ảnh là con trai của anh...... Thiên Tuyết,
em làm sao sinh hạ con..... Rất đau có đúng không......"
Hơi thở của anh nóng hổi run run phả trên mặt cô, mang theo sự đau
lòng kịch liệt hôn cô, từng chút từng chút, hơi thở mong manh, thậm chí
khóe mắt tuấn dậtcũng thấm ra nước mắt trong suốt.
Đôi mắt trong trẻo của La Tình Uyển vẫn nhìn anh, cảm giác được anh
ôm chặt mình, bàn tay run run thăm dò chạm vào dưới bụng cô, cả người
anh dường như đang thừa nhận sự áy náy cùng đau lòng khổng lồ, rất sợ,
rất sợ làm người phụ nữ trong ngực vỡ vụn, không dám đụng vào cô, chính
là đau lòng đến trái tim cũng run rẩy.
Con trai? Con trai của Dụ Thiên Tuyết.
Đôi mắt của La Tình Uyển trong trẻo mà không có nhiệt độ, cô nhớ
khi đó đã từng nghe Bùi Vũ Triết thông báo là sau khi chấm dứt, anh sẽ trở
về cùng với đứa bé trai ngồi ở trong xe, đứa bé kia, cô nhớ không lầm tên là
Dụ Thiên Ảnh.
Thời gian đã năm năm, bây giờ, người đàn ông này lại nói đó là con
trai của anh.
Năm năm trước, đứa nhỏ trong bụng Dụ Thiên Tuyết không phải đã bị
chính tay anh xóa sạch rồi hay sao?!
Sắc mặt La Tình Uyển tái nhợt, vốn nên thừa nhận nụ hôn không
thuộc về mình, đột nhiên nghiêng đầu qua né tránh, cẩn thận nhìn chăm chú
người đàn ông hình như đã thay đổi tính tình trong nháy mắt này ——