đối với động tác này dường như rất hữu tình: “Cầu xin mà cô cũng kiêu
ngạo như vậy, hả?”
“Anh xong chưa?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết trầm
tĩnh, cô tự cho là mình đã làm đến cực hạn.
Chưa xong!
Trong đầu của Nam Cung Kình Hiên chắc chắn.
Từ trước đến nay, không cô gái nào có khả năng như vậy, chỉ đơn giản
tán gẫu liền khơi dậy lửa giận của anh, năm lần bảy lượt không biết mệt,
anh thật muốn mài dũa tình tình của cô, nhìn cô rốt cuộc là bị cưỡng chế
đến mức nào mới bằng lòng khuất phục, anh, Nam Cung Kình Hiên tự nhận
là có năng lực này!
“Hôm nay tôi mới đến nơi này, tôi tạm thời bỏ qua cho cô, cô tốt nhất
ở Lịch Viễn làm việc cho tốt, tôi sẽ không báo trước mà bất ngờ tới kiểm
tra bất cứ lúc nào..…” Nam Cung Kình Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn
đang suy nghĩ của cô, lạnh giọng cảnh cáo: “Còn nữa…..Tôi không hi vọng
nhân viên của mình ra ngoài làm thêm việc khác, cho nên, việc làm thêm ở
nhà hàng của Phàm Vũ, tốt nhất cô nên từ bỏ, hiện tại, lập tức, nghe chưa?”
Từ bỏ việc làm thêm?
Dụ Thiên Tuyết nhíu chặt mày, cảm thấy người đàn ông này quả thực
là không nói lý lẽ.
“Tôi sử dụng thời gian buổi tối để đi làm thêm, tôi cũng không chiếm
dụng thời gian làm việc của công ty!” Cô chống cự.
“Cô rất thiếu tiền sao? Hay là thiếu đàn ông?” Đôi mắt thâm thúy của
Nam Cung Kình Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khí lạnh lan tràn:
“Thiếu tiền thì cầu xin tôi tăng lương cho cô, còn như thiếu đàn ông, đừng