không? Anh cũng là người sắp kết hôn rồi, có thể biểu hiện mình là một
người đàn ông trung thành một chút được hay không?" Dụ Thiên Tuyết thật
sự nhịn không được, nói.
Trong xe tối đen, Nam Cung Kình Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của
cô có chút xúc động phẫn nộ, đôi mắt thâm thúy từ từ nheo lại.
"Anh vẫn cho là anh đủ trung thành, chẳng qua anh trung thành với
trái tim của mình, còn chuyện tình miễn cưỡng thì bỏ đi."
Dụ Thiên Tuyết cau mày, càng nghe càng không hiểu ý tứ của anh.
"Nhưng là chồng của người ta anh phải có trách nhiệm, anh không thể
làm cho người phụ nữ bên cạnh buồn bã, anh cứ như vậy là có ý tứ gì?! Tôi
không muốn lại bị người khác nói xấu, anh bỏ qua cho tôi được không?"
"Không nên tùy tiện nói ra hai chữ ‘chồng người’ này, anh vẫn chưa
kết hôn." Bàn tay của Nam Cung Kình Hiên vuốt ve mặt cô, cau mày nói:
"Ngay cả đính hôn đều là do lúc ban đầu du học nước ngoài, sau đó về
nước nhất thời cao hứng quyết định, anh chưa bao giờ nói là anh thích cô
ta, em bắt anh phải trung thành cái gì với cô ta?"
"Anh ——" Dụ Thiên Tuyết cứng họng: "Sao anh có thể như vậy?!"
"Anh làm sao buông em ra được đây? Không có anh ở bên cạnh, em
cảm thấy ổn không? Em xác định em đấu thắng ba của anh? Em xác định
không có sự trợ giúp của anh thì em có thể thuận lợi gặp lại Dụ Thiên
Nhu?" Nam Cung Kình Hiên trầm thấp nói.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết là một mảnh rối rắm
thống khổ, do dự nói: "Tôi có thể....."
Cô vẫn không nói ra khỏi miệng, cô muốn nói, đợi sau khi gặp lại Tiểu
Nhu, họ có thể rời đi, đi xa thật xa! Cô không tin trốn không thoát lòng bàn