Tôi ghê tởm loại đàn ông giống như anh, đã có vợ chưa cưới còn hoa tâm
lưu tình khoe khoang khắp nơi, anh cho rằng tôi vẫn giống như năm năm
trước để mặc anh tùy ý định đoạt hay sao?! Tôi bị anh làm cho mệt mỏi,
không muốn ầm ĩ với anh! Tôi có thể không hận anh nữa, nhưng xin hãy
thu hồi sự bá đạo của anh, anh không có tư cách đối xử với tôi như vậy!"
Cả người cô vẫn đầy gai nhọn, nhận định rằng anh tâm thuật bất chính,
đã có vợ còn tới gây chuyện thị phi!
Đàn ông như thế là buồn nôn nhất, mặt dày vô liêm sỉ nhất!
"Đừng nói với anh chuyện anh sẽ kết hôn nữa! Anh muốn cưới dạng
người như thế nào anh rất rõ ràng, chỉ cầm một tờ hôn ước đến đã muốn bắt
nhốt anh! Người phụ nữ La Tình Uyển kia đã bỏ bùa gì em? Xem ra em lại
bắt đầu nói dùm cho cô ta!" Nam Cung Kình Hiên hơi hờn giận, không biết
vì sao mọi người kể cả cô đều bắt đầu lấy hôn ước ra gây sự với anh!
"Tôi không phải bênh vực cô ấy, cô ấy không có quan hệ gì với tôi! Là
bản thân anh không có trách nhiệm căn bản của một người đàn ông, đối với
vị hôn thê của mình mà anh cũng có thể như thế, vậy đối với những người
phụ nữ khác anh còn vô tình đến thế nào nữa?! Tại sao anh không cho tôi
rời đi?!" Dụ Thiên Tuyết giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, tức giận
mắng.
"….." Trong mắt của Nam Cung Kình Hiên có mưa gió cuồn cuộn
kịch liệt, lại bỗng nhiên trầm mặc không nói thêm gì nữa, cứ tiếp tục cãi vả
như thế này cũng là uổng công, người phụ nữ này, căn bản là cô không tin
tưởng lòng dạ của anh!
"Được rồi, không nên kích động như vậy." Nam Cung Kình Hiên u ám
nói, chăm chú nhìn vào đôi mắt của cô, trong mắt lóe lên chút bi thương:
"Anh không nói rõ thì vĩnh viễn em cứ cãi nhau thế này với anh phải hay