không? Anh không thương cô ta, cũng nhất định không cưới cô ta, hôn ước
năm đó chính là một sai lầm, sắp tới anh sẽ đính chính, nhất định."
Dụ Thiên Tuyết nhìn anh, rung động trong lòng vượt qua sức tưởng
tượng.
"Người này, nhìn anh như vậy làm cái gì?" Nam Cung Kình Hiên nheo
mắt lại, hỏi.
"Anh….. Cô ấy đợi anh ròng rã năm năm, sao anh lại có thể đổi ý?!"
Dụ Thiên Tuyết cau mày, không nhịn được hỏi: “Anh dám nói năm năm
nay anh chưa chạm qua cô ấy không?! Sao có thể nửa đường nói đẩy cô ấy
ra là đẩy?!"
Nam Cung Kình Hiên cau mày, cảm thấy mình đã bị người phụ nữ
nhỏ này ầm ĩ đến chết mất.
Bàn tay giữ chặt eo của cô ôm cô vào trong ngực, giọng của Nam
Cung Kình Hiên khàn khàn ôm hận nói: "Người phụ nữ đáng chết này!
Thời điểm mắng chửi anh sao thông minh như vậy, lúc khác thì lại dại dột
muốn chết! La Tình Uyển là dạng phụ nữ gì em nhìn không ra cũng tốt, anh
nhìn rõ là được! Về sau ít lui tới cùng cô ta nghe chưa?! Còn về phần anh
có chạm qua cô ta hay không, em có muốn thử nghiệm một cái không?"
Dụ Thiên Tuyết bị anh làm cho ngây ngốc rồi lại ngây ngốc một hồi,
không cam lòng bị anh mắng thành ’Ngu dại’, trợn mắt nhìn anh chằm
chằm, cô chưa bao giờ tính toán và suy đoán tâm tư phức tạp của người
khác, thấy như thế nào chính là như thế ấy, cho nên mới dễ dàng bị anh lừa,
chính bản thân cô cũng biết, như thế nào lại đến phiên người đàn ông này
đến dạy dỗ cô?!
"Anh không cần nói những câu đầu môi chót lưỡi, có đụng chạm cô ấy
hay không khỏi cần nói ra miệng, có trách nhiệm với cô ấy hay không hay
chính anh rõ ràng!"