CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỤNG VÀO MẸ CON - Trang 979

Nam Cung Kình Hiên dở khóc dở cười, nhưng ban đêm lành lạnh ôm

cô vào trong ngực như thế này, cố kiềm chế cảm giác muốn xông tới lần
nữa, ôm cô thật chặt, ngẫm nghĩ, nếu nói cho cô biết, Nam Cung Kình Hiên
anh đã vì cô mà cấm dục suốt năm năm, cô sẽ có phản ứng gì?

Đáng chết, chẳng lẽ đợi không được cô, đời này anh sẽ phải cấm dục

hay sao!

“Anh không có chạm qua cô ta, chưa từng, một lần cũng không

có….." Nam Cung Kình Hiên thấp giọng giải thích, vuốt tóc của cô, khàn
giọng thì thầm: "Dụ Thiên Tuyết, ròng rã năm năm, anh cũng chưa từng
nghĩ qua sẽ có một ngày anh còn có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với
em như thế này, còn có thể ôm em, còn có thể nghe được giọng nói của em,
anh vẫn luôn cảm thấy nghiệp chướng của anh rất nặng nề, nhưng hôm nay
anh đã gặp được em, anh vẫn không biết làm sao mới có thể đền bù cho em,
đền bù cho con….."

Nam Cung Kình Hiên chậm rãi cau mày, trên mặt có nỗi thống khổ

cùng sự ấm áp đan xen, chống trán mình vào trán của cô, nói: "Con thật sự
rất đáng yêu..... Thiên Tuyết, cám ơn em đã giữ lại con..... Cám ơn....."

Trong lòng Dụ Thiên Tuyết có một cơn chua xót, cô cũng không ngờ,

có một ngày tên đàn ông khí phách cường thếkhốn kiếp này có thể buông
xuống dáng vẻ tự cho là đúngkia mà tới cảm tạ cô đã giữ lại con trai, dù
xưa kia là chính anh không cần thằng bé.

"Đó là bản năng làm mẹ, không cần cám ơn tôi." Dụ Thiên Tuyết

nghiêng đầu qua, muốn tách khỏi sự dịu dàng của anh.

"Còn có một chuyện anh phải nói." Nam Cung Kình Hiên không để ý

tới sự tránh né của cô, hơi thở ấm áp phả bên tai cô tiếp tục thầm thì, giọng
nói khàn khàn nồng đậm tan biến dưới ánh trăng: "Anh nghĩ anh yêu em,
Thiên Tuyết....."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.