Ảnh vẫn cười cười như cũ, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn thiên chân vô tà
lại lộ ra mấy phần bất bình cùng giễu cợt.
Sắc mặt của Nam Cung Ngạo càng thêm khó coi.
Có điều là, chỉ cần đứa nhỏ vui vẻ, tâm tình của ông cũng tốt theo.
"Cũng được, để cho mẹ cháu đi theo, chúng ta ăn bữa cơm thật ngon!"
Nam Cung Ngạo cười lớn, vuốt ve đầu cháu trai, trong nháy mắt, sự từ ái
cả đời đều dừng ở khoảnh khắc này.
Theo bản năng Dụ Thiên Tuyết muốn cự tuyệt, nhưng Tiểu Ảnh siết
chặt ngón tay của cô ý bảo cô đáp ứng.
Thừa dịp Nam Cung Ngạo gọi người đi lái xe tới đây, Dụ Thiên Tuyết
có chút lo lắng nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Ảnh, rốt cuộc con muốn làm cái gì?
Nói cho mẹ biết được không?"
Đứa bé này, luôn có ý tưởng kỳ lạ lại chấn động, giống như một ‘tiểu
ác ma’, cô không dám xác định cậu bé có thể làm ra hành động kinh thế gì.
"Mẹ không cần lo lắng, cư xử với kẻ địch cũng giống như đối đãi với
một con gián, đâm đầu xông lên bắt bọn nó giẫm thật mạnh ở dưới chân!
Mẹ chờ xem, tối nay Tiểu Ảnh sẽ cho bọn họ đẹp mặt!" Tiểu Ảnh vuốt ve
mặt của Dụ Thiên Tuyết, kiên định nói.
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết càng thêm lo âu, nắm tay con trai, chỉ sợ
cậu bé chọc ra chuyện phiền toái.
Cùng nhau lên xe, Dụ Thiên Tuyết ngồi trên ghế sau chạm vàođiện
thoại di động trong túi, do dự không biết có nên thông báo cho Nam Cung
Kình Hiên hay không, vào giờ khắc này, cô thật sự rất cần sự giúp đỡ của
anh.