CHƯƠNG
19
Thời tiết thật dễ chịu, kỳ hưu chiến ở Chicago đó, nhưng Alex là người
đàn ông bận rộn ở New York, Amelia thì khá khó chịu, những đứa trẻ thì
khó được thụ thai, mà trời thì nóng, nóng như đổ lửa, cũng như sự bức bách
phải có được khá nhiều tiền thật nhanh, đây là năm mà tất cả các tổng biên
tập đều có ác cảm với tất cả các bản thảo, chẳng cái nào trong số này có vẻ
được hoàn thành. Vì thế Alex không gọi cho người bạn mới của anh từ
chuyến đi đến Chicago, không muốn giấu mình trong những góc khuất, và
không muốn phô mình ra nơi công cộng trong những quán rượu quen
thuộc, nơi chẳng có gì khác ngoài một người hầu quen thô bỉ sẽ mở tròn
mắt khi dọn món, chưa kể đến việc Amelia có thể sẽ tới đó với Betty hoặc
Tess hay người nào đó trong đám bạn bè cánh hẩu của cô, những người
dường như là phần không thể thiếu đối với bất kỳ gia đình nền nếp nào
trong thời buổi này.
Barbara Bayne đã để lại lời nhắn nghuệch ngoạc trên chiếc bàn đêm khi
cô rời khỏi phòng Alex ở khách sạn Chicago từ trước, để kịp chuyến bay
buổi sớm: “Anh ngủ ngon đến nỗi em không nỡ đánh thức. Hãy gọi cho em
bất cứ lúc nào anh trở về New York và cảm thấy cô đơn. Em sẽ có những
chuyện riêng trong gia đình phù hợp. Cầu chúc cho anh những điều tốt đẹp
nhất. Và đêm qua, tất cả thật đáng yêu. Hôn anh, B”. Chữ “tất cả” được
gạch chân bằng son môi.
Giờ đây Alex đã lao một cách mù quáng, như con bò mộng đang động
dục, ra khỏi căn nhà, với ý định bỏ đi không giấu diếm. Đi đâu? Khi anh đã
bình tĩnh lại, đã ngồi vào taxi, hướng ra khỏi thành phố, một câu hỏi dằn
vặt anh, đi đâu? Chú bé bỏ nhà ra đi, anh nghĩ, đầy nộ khí và sẵn sàng đi
đến nơi cùng trời cuối đất - điều đó sẽ dạy cho bọn họ một bài học - nhưng
lại bối rối không biết nơi cùng trời cuối đất đó nằm ở hướng nào.