CHỒN MẬT - Trang 137

Anh nhắm hướng tây, qua công viên, và quyết định đi bách bộ. Trời vẫn

nóng, rất nóng, song bằng cách nào đó sự nặng nề đã mất đi, ít ẩm ướt hơn.
Đã có, hay có lẽ anh tưởng tượng ra, sự bắt đầu yếu ớt cái cảm giác mát mẻ
sảng khoái của mùa thu quanh đâu đây. Anh khe khẽ hát bài ca yêu thích
mà lời ca anh không biết hết, ngoại trừ đoạn đầu. Đó là bài Mùa thu ở New
York.

“Sự run rẩy của đêm đầu tiên”, Alex Barr hát, khiến một bà già nhìn anh

chăm chú, “thường bị lẫn vào nỗi đau”. Đó thực ra là đoạn thơ sai, nhưng
nó gợi cho anh nhớ đến một số đoạn của bộ phim mà anh có tham gia, anh
cười to, khiến một người đàn ông lịch sự trong chiếc mũ quả dưa nhìn anh
chằm chằm với vẻ chê trách.

“Thật là dễ chịu khi có người đàn ông trong nhà,” sau đó Alex Barr hát,

“mặc dù hóa ra anh ta là kẻ đáng khinh. Còn tôi thì đang lang thang, lang
thang, lang thang! Bạn có nghe tôi nói không? Lang thang! Và tôi nghĩ tôi
sẽ chỉ đi đến Ritz. Sẽ thật là dễ chịu khi có người trực tầng, những chiếc nút
để ấn, và một người hầu để coi sóc cho cái tủ quần áo chưa hiện hữu của
bạn. Và tôi cuộc với bạn là sẽ không có những câu đùa rẻ tiền ở quầy lễ tân,
sau tất cả số tiền tôi đã tiêu khi xem những con vịt con ở Promenade...”

“Vịt con? Vịt con! Tất nhiên là vịt con rồi!” Nụ cười trở nên ngọt ngào

từ sự khởi đầu chua chát của nó. Đó là cách cô ấy gọi kiểu tóc, “vịt con
lông mượt với cặp mắt nâu tròn sáng long lanh”. Giờ hãy cứ xem xem vận
may của ngươi diễn ra như thế nào, Barr, Chúng ta sẽ kiếm một bộ đồ thật
oách ở cửa hàng Carlton của ngài Ritz, chúng ta sẽ xuống cầu thang để tới
chỗ quầy bar, chúng ta sẽ gọi một suất đúp martini, và rồi chúng ta sẽ chọn
ra những điều khác nhau cho những số điện thoại, và xem xem liệu cô
Barbara Bayne, nhũ danh O'Shaughnessy, có còn ở Village không, và liệu
cô ta đã thoát khỏi cái đời diễn viên chán ngán ấy hay chưa.

Alex bước vào khách sạn Ritz có dáng vẻ giả cổ xưa, và ước gì mình có

chiếc gậy để vung vẩy. Ritz luôn đón anh theo cách ấy; anh mặc thế nào
không phải là điều quan trọng, anh đã mong có một bộ vét bằng vải flannel
màu xám, đôi giày da bê lộn, một đóa cẩm chướng trên ve áo, chiếc mũ
phớt và cây gậy để vung vẩy. Không còn nhiều chỗ như Ritz ở New York,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.