Francis đứng dậy và ngáp dài. Anh nhìn đồng hồ.
“Bây giờ là ba giờ sáng,” anh nói. “Có lẽ anh sẵn lòng để em tự giết
mình, nhưng anh sẽ không để em giết anh. Giờ thì nghe đây.” Giọng anh
trở nên cứng rắn. “Ngay sớm mai anh sẽ liên hệ với người ở Nuyu, và anh
sẽ đặt vé máy bay cho em đến Denver. Hãy xếp tất cả những bộ quần áo
đẹp nhất của em vào một cái túi quái quỷ nào đó thật to - ở đó phụ nữ diện
cho cả bộ răng để đi ăn tối. Ít ra là họ làm thế ở Arden. Và anh sẽ điệu cổ
em ra máy bay cho dù phải còng tay em lại.”
“Nhưng em không muốn đi,” Amelia ương bướng nói, hàm cô bạnh ra.
“Em khỏe mà. Em sẽ khỏe mà.” Cô gõ những ngón tay.
“Quỷ bắt cái sức khỏe của em đi,” Francis cáu kỉnh nói. “Nơi em sẽ ở là
Bellevue, và anh sẽ không rời em nửa bước. Đừng làm bộ nữa, nào. Hãy
uống hết cốc của em đi, uống một viên thuốc, đi ngủ và sẵn sàng mọi thứ
vào ngày mai. Anh sẽ lái xe đến và đưa em lên máy bay. Anh sẽ lo chuyện
đặt phòng khách sạn cho tối mai ở Denver, và ngày kia em có thể đi đến
khu trại điều dưỡng. Có nghe anh không?”
Amelia lại khóc nức nở, giấu mặt vào cổ áo của Francis. Anh cố ý né
người, tránh xa sự va chạm.
“Giờ thì đủ rồi,” anh nói dịu dàng hơn. “Đi nào. Mặc quần áo ngủ vào
và anh sẽ đặt em vào giường. Đi thôi, hay anh phải phát vào mông em.”
Amelia sụt sịt, và mỉm cười.
“Anh thật tốt với em quá, Francis,” cô nói. “Em không biết mình sẽ làm
gì nếu không có anh.”
“Anh cũng thế,” Francis thì thầm, nhìn chăm chăm lên trần nhà. “Lạy
Chúa, anh cũng thế.”