nó một cách đáng yêu đến thế. Nhưng em không muốn đi ăn tối. Hãy đi
nghe nhạc hoặc cái gì đó. Piaf đang ở thành phố. Anh có thích cô ấy
không?”
“Cô ấy là cái duy nhất của Paris mà anh thích. Cô ấy đang ở đâu?”
“Versailles.”
“May là nó ở gần đây, nhưng vẫn còn sớm. Anh không nghĩ là em giữ
gìn...”
“Hoàn toàn không. Có câu chuyện tiếu lâm cũ về một cô gái đã ăn quá
nhiều trứng cá trước khi bị cưỡng bức. Em không định chứng minh điều
đó.”
“Được thôi. Vậy hãy đứng đắn lại đi. Em đã thử một cách khá khiếm
nhã nửa trên của bộ pyjama mới này. Thậm chí em không buồn tháo thẻ ghi
giá tiền ra.”
“Là một người tình thì anh khá ngờ nghệch đấy. Những cặp tình nhân
thường đi khắp nơi với bộ mặt dài ra và bầu không khí lo âu sầu thảm.”
“Tất cả những cái đó đã ở lại phía sau anh rồi,” Alex nói. “Về di truyền,
bộ mặt anh thuộc về loài ngựa, nhưng tâm hồn anh là của Cupid, say đắm
theo đuổi Psyche.”
“Em sẽ mặc quần áo,” Barbara nói. “Thật không an toàn khi để người hở
hang thế này mà lảng vảng quanh anh.”
“Kiểu cách rởm,” Alex Barr nói, và ngẫm nghĩ rằng trong cả cuộc đời
anh chưa bao giờ nói nhiều điều ngớ ngẩn như anh vừa nói trong nửa giờ
qua. “Lý do thật sự khiến anh ngớ ngẩn thế là vì anh đang yêu say đắm và
không có nhiều kinh nghiệm thực tiễn để mô tả nó cho nạn nhân.”
“Vậy thì em sẽ mua,” Barbara nói. “Anh yêu”.
Piaf đơn giản là một nghệ sĩ vĩ đại. Đó là điểm đặc trưng cho con chim
sơn ca nhỏ bé người Paris, một nỗi buồn ngọt ngào, có vẻ đặc biệt hợp với
những đôi tình nhân. Trong bộ váy dài màu đen nhỏ bé hình thức tồi tàn,
trông cô rất giống cô dâu của thần chết, nhưng tất cả vẻ ngọt ngào cay đắng
của tình yêu nước Pháp đã mất tỏa ra từ đôi mắt to và chất giọng khỏe
khoắn đáng ngạc nhiên của cô. Như Barbara nói, cô là cô gái vĩ đại để cầm
tay. Cô không phản đối cô gái đang nắm tay người đàn ông của cô.