Bức thư viết ngắn gọn.
Alex thân yêu của em.
Em không thể trách anh nếu anh căm ghét em vì điều này, nhưng em hy
vọng anh sẽ cố hiểu em. Cái chúng ta đã có trong mùa xuân vừa qua là tình
yêu và sự chân thành, và em vẫn yêu anh. Nhưng sẽ còn phải rất lâu nữa
chúng ta mới có thể cưới nhau được, và đột nhiên em không thể chịu đựng
nổi ý nghĩ là phải quay về trường học nốt một năm nữa, rồi sau đó chờ đợi
cho đến khi em trở thành cô gái già. John là người thân thiết với em - anh
ấy hơn em rất nhiều tuổi - và em chắc là anh sẽ thích anh ấy. Gia đình anh
ấy có một nhà máy nghiền quặng, và họ sống ở Asheville. Em hy vọng anh
sẽ tha thứ cho em, đó là số mệnh. Em mong sao anh sẽ thành công, và sẽ
được một cô gái khác, không giống em, cô ấy sẽ làm anh rất hạnh phúc.
Nếu anh có dịp ghé qua đây, hãy đến chơi với bọn em. Em đã kể cho John
nghe rất nhiều về anh - ngoại trừ một số chuyện, tất nhiên.
Mãi yêu anh Fran.
(Bà John Dalrymple, Jr. Tên bọn em có trong danh bạ).
Khi Alex Barr ra khỏi cơn say nhớ đời đầu tiên, anh kiểm lại hầu bao và
thấy rằng mình không đủ tiền vé đến Washington nếu còn muốn ăn trong
khi đi tìm việc ở đó. Công bằng mà nói, anh không thể đòi tiền lương của
tuần làm việc từ ông chủ, người đã nổi cơn thịnh nộ rất có lý khi Alex, nhợt
nhạt, nhễ nhại, run rẩy báo với ông ta rằng anh sẽ bỏ việc ngay khi anh đưa
được tờ báo lên giường.
Alex Barr đóng gói chỗ hành lý ít ỏi và nhấc chúng lên, nhằm về hướng
Washington, D.C. Cuối cùng, anh lang thang ở Hamburg, Đức, trên một
con tàu chở hàng, nhưng rồi anh đã nghĩ lại, khi uống rượu với người phụ
nữ quét sơn ở Grosse Freiheit, trong một công ty của hai thủy thủ nữ người
Nga và một người nấu bếp da đen, rằng một mặt anh đang theo lời khuyên
của Skipper Henry, anh đang quan sát cuộc đời, và nếu người ta sẽ trở
thành nhà văn, thì cuộc đời là cái người ta phải quan sát. Mấy tháng sau,
anh thôi việc ở Norfolk, và... anh thực sự đã thực hiện lời khuyên ấy ở
Washington.