CHỒN MẬT - Trang 260

CHƯƠNG

42

Walker Macmillian, đứng trước cái lò sưởi không đốt lửa, có vẻ cao đến

gần mười phít so với Alex Barr khi anh bước vào phòng khách nhà Amelia.
Walker Macmillian hợp với cái trần nhà bằng gỗ sồi trong sự toàn vẹn chắc
chắn của nó, như Betsy Macmillian hợp với lớp vải bọc trên những đồ đạc
bằng gỗ dái ngựa rườm rà. Tấm thảm Kirmanshah trên sàn gỗ màu vàng
bóng loáng cũng không mịn hơn nước da của cha Amelia; những tấm rèm
vải tuyn trắng cũng không mỏng manh hơn làn da trên má mẹ Amelia.
Walker Macmillian đeo hình trăng lưỡi liềm thánh tích trên khuyết áo;
Besty Macmillian mang một dải ren trắng xoá trước cổ.

“Bác gái bảo rằng cháu là một trong số những nhà báo,” Walker

Macmillian nói oang oang, như thể chỉ ra một điểm không thể bàn cãi trước
hội nghị thường niên của Câu lạc bộ Những người lạc quan. “Bác thấy họ
theo lệ thường là một đám bạn khá tốt. Dù sao họ cũng luôn đối xử với bác
rất dễ chịu mỗi khi họ viết về việc gì đó có bác tham gia. Có lẽ hơi không
đúng lắm - nhưng bác có thể nói rằng một số trong số những người bạn tốt
nhất của bác là những nhà báo.”

Alex Barr cố kìm mình để khỏi cười phá lên, tư tưởng của một số cuộc

họp hội các công dân và những bữa sáng ở câu lạc bộ bạn thân mà anh
thỉnh thoảng có tham dự, là sự cần thiết tai vạ đối với tiền lương của một
nhân viên, khi anh làm việc cho bà mẹ chồng chính thức của Washington,
tờ The Star. Ít phút sau Walker Macmillian lại nói:

“Bác cho rằng nhà báo có lương thấp, không giống như người làm

quảng cáo. Bác luôn nhớ gửi một đôi bình vào khoảng lễ Giáng sinh. Cháu
thường đi - e hèm - lấy loại tin gì?” Walker Macmillian nở nụ cười chào
đón. Ông luôn thốt ra chính xác những từ ngữ thích hợp như một vị thánh
đánh hơi thấy một vị thánh khác ở một thành phố xa lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.