CHỒN MẬT - Trang 327

CHƯƠNG

52

Sau bữa tối kết thúc vào lúc hai giờ ba mươi họ đã tới ba tiệm nhảy

flamenco khác nhau. Trong mỗi quán cà phê vỉa hè những khuôn mặt rạng
rỡ lên khi họ bước vào, và lúc nào cũng vậy những người Digan nói “Hola!
Senhorita Barbara!” hoặc chỉ đơn giản là “Olé! Barbara!” ở mỗi nơi mà họ
tới, những guitarritas lập tức tới bàn họ để chơi những bài hình như là
những bài hát ưa thích của cô. Những ca sĩ, cổ nổi gân căng phồng như cổ
họng ếch, hét lên những bài hình như là bài hát ưa thích của cô. Hai lần,
trong tiếng đề nghị ồn ào, cô đã biểu diễn cái mà đối với Alex hình như là
một điệu flamenco đáng ca ngợi, với tiếng bật ngón tay tanh, tách và tiếng
hò reo ồn ào “Olé” và “Ay, que tia!” phát ra từ những người biểu diễn cũng
như từ một vài người đàn ông da nâu đang ngồi chống tay lên mặt quầy
uống mamanilla. Ở bàn, cả đội quân những chai mamanilla đã biến mất khi
những ca sĩ và nhạc sĩ ghi ta flamenco thực hiện xong màn trình diễn dành
riêng cho Barbara, với những cái nhìn trừng trừng giận dữ từ cholo đứng
đầu nếu nhóm đối thủ bắt đầu một bài hát cho bàn khác ở góc khác của
quán.

Khi những cái ngáp của Alex gần như che khuất cả tiếng lách cách của

castanhet thì đã là năm giờ.

“Hai mươi bốn giờ qua anh đã phải đi cả chặng đường dài,” cuối cùng

anh nói. “Anh nghĩ đêm nay chúng ta đã nghe đủ những tiếng lích kích lách
cách rồi, em nói sao?”

Barbara nhìn đồng hồ.
“Trời đất! Mà em phải dậy lúc sáu giờ! Bây giờ em không kịp vào

giường nữa. Anh có thể mua cho em bữa sáng ở một chỗ khác mà em biết,
rồi em sẽ đi tắm và thay quần áo làm việc. Anh có muốn đi dạo với em vào
bình minh ngày mai - ý em là sáng- nay không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.