CHỒN MẬT - Trang 657

CHƯƠNG

116

Chẳng có gì ngạc nhiên khi điện thoại reo đúng vào lúc Alexander Barr

giật mạnh tờ giấy ra khỏi chiếc máy chữ và cáu kỉnh ném nó về hướng có
cái sọt rác. Lúc này tiếng chuông điện thoại là một niềm an ủi, bất kể nó là
điềm báo tai họa gì. Alex đã ngẫm ra rằng sau bao nhiêu năm, phần lớn
những thông tin quan trọng sống còn ảnh hưởng đến hoạt động, nghề
nghiệp, xã hội và cảm xúc của ông, đều bắt đầu bằng tiếng chuông nhỏ chói
tai như điệu cười căng thẳng, khi ông đang làm điều mà ông không muốn
làm.

Lúc này là giữa buổi sáng ở New Jersey - một buổi sáng tháng Bảy lấp

lánh, vui tươi và ấm áp. Đó là loại ngày thường khiến người ta cảm thấy
vui mừng vì vẫn còn sống. Tôm cá tung tăng, con người vui vẻ. Nhưng đối
với Alex Barr thì cuộc sống chẳng có lúc nào đặc biệt dễ dàng. Trước hết là
ông vẫn chưa giàu, và quanh đó chẳng có cô gái nào dễ coi, mà thực ra thì
làm gì có ai ngoài Luke đang đứng cạnh. Mà Luke thì không phải là người
của lối sống thể thao.

Cuốn sách Lớn có vẻ là một công việc quá dễ dàng khi ông sơ bộ hình

dung ra nó hồi đầu châu Phi. Ông ngỡ mình đã có tất cả nguyên liệu cho
chiếc bánh trái cây. Ông đã kiếm được trứng, bột, sữa cùng với bản chất lao
động cần cù của mình. Nhiều mẩu chuyện hấp dẫn của cuộc đời ông có thể
là chanh, xơri, lạc, nho khô và cuối cùng là những giọt rượu brandy. Nhưng
ông chẳng có được chiếc bánh nào cả. Tất cả những gì ông có trước mặt là
đống bột nhão mà ông không thể xử lý được, cũng không thể nuốt được.

Ông phóng tầm mắt ra ngoài mặt hồ - nó lung linh trong nắng sớm và

lăn tăn dưới làn gió nhẹ. Cánh cửa đang mở, và ông có thể nghe thấy tiếng
cá vược đớp mồi lóc bóc. Tiếng chim hót líu lo gần đâu đó. Ông có thể
nghe thấy tiếng chim cút gọi nhau trong lùm cây bên kia hồ. Một chú chim

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.