giành, nhiều năm như vậy, nếu là thứ của con thì đã sớm là của con ri, giờ
con xem…Bát tự của con và cậu chủ còn chưa so, cô chủ đã trở về, chuyện
này…” Bà Trương ở đầu bên kia điện thoại vô cùng khó xử nói.
“Cái gì mà cô chủ? Bà đừng có quên, bây giờ cô ta còn chưa phục hôn với
Quân Hạo đâu. Cũng đã đến nước này rồi, tôi dùng thời gian bảy năm từ từ
tiến vào nhà họ Ninh, bà nghĩ tôi sẽ buông tay như vậy sao? Bảy năm trước
tôi có thể khiến Hoa Ngữ Nông chủ động rời khỏi Ninh Quân Hạo, bảy
năm sau tôi cũng có thể làm được như thế, bà đừng khuyên tôi, tôi biết
mình đang làm gì, thay vì lo lắng cho tôi, chẳng thà bà giúp tôi suy nghĩ
biện pháp, xem làm thế nào để Hoa Ngữ Nông cút khỏi nhà họ Ninh đi còn
hơn.”
“Chuyện này sao có thể? Bây giờ trong bụng cô chủ còn đang mang cốt
nhục của thiếu gia, hơn nữa nhìn dáng vẻ của cô ấy bây giờ, chắc sẽ không
chủ động rời đi, chúng ta muốn cô ấy đi khỏi nhà, quả thực còn khó hơn so
với lên trời nữa. Mà ông chủ và bà chủ cũng không ghét bỏ đứa bé trong
bụng cô ấy, đối xử với cô ấy không tồi, chúng ta không có cơ hội xuống tay
đâu.” Trong giọng nói của bà Trương tràn ngập lo lắng, lần này bà thật sự
không cho rằng Trần Nhược Hồng còn có cơ hội thắng.
“Cái gì? Bà nói, Hoa Ngữ Nông lại có thai?” Trần Nhược Hồng nghe xong,
khiếp sợ không nói nên lời.
“Đúng vậy, cho nên, Nhược Hồng à, chúng ta vẫn nên…”
“Mang thai thì sao? Nếu hai ông bà già nhà họ đã coi trọng đứa bé trong
bụng cô ta như vậy, bà nói xem, nếu cô ta không còn đứa bé này, còn có thể
ở lại nhà họ Ninh vững vàng được không?” Nói rồi, trên mặt Trần Nhược
Hồng lộ ra một nụ cười dữ tợn.
“Nhược Hồng, con muốn làm cái gì? Con đừng có xằng bậy, trong bụng cô
ấy không phải là một mạng đâu, mà chính là hai mạng đấy. Cậu chủ nhỏ bị