CHỒNG NGỐC CỦA TÔI - Trang 144

Anh cũng rất oan ức mà, miệng chu lên giống như có thể treo được cả

mười cân thịt lợn vậy.

“Anh chỉ không muốn ở nhà một mình thôi, anh muốn đi cùng Nhung

Nhung.”

Đưa tay điểm nhẹ lên cái miệng đang chu cao của anh, cô nở nụ cười:

“Vậy anh mau đi uống sữa rồi ngoan ngoãn đi ngủ trưa đi, vừa tỉnh dậy thì
sẽ thấy em ngay.”

“Thật vậy à?”

“Thật.” Nhìn vẻ mặt hồn nhiên của anh, cô cảm thấy vì anh chịu chút vất

vả cũng đáng giá, mặc dù đứa bé cũng hành hạ cô nhều quá.

“Anh ngoan ngoãn đi ngủ đi, vừa tỉnh dậy là có thể nhìn thấy em rồi.”

Vừa nghe cô nói như vậy, câu trả lời của anh là chạy thẳng vào trong

nhà, vừa chạy vừa kêu to: “Má quản gia, má quản gia, con muốn uống sữa
tươi rồi đi ngủ.” Như thế là anh có thể tỉnh dậy sớm để thấy Nhung Nhung
rồi.

Ngồi ở trong xe, Bạch Dật Phong dường như đã quá quen với kiểu phản

ứng này của cậu em trai. Nhớ lại ngày đó, lần đầu tiên hai người gặp mặt,
nó cũng chạy đi ngủ giống như cơn gió vậy.

Kiều Nhung Ngọc ngồi vào xe, cười nói: “Đi thôi, đi sớm về sớm, để

tránh lát nữa anh ấy tỉnh dậy, không thấy chúng ta sẽ tức giận.”

Trong lời nói lộ ra ý cười, có thể thấy được cô có bao nhiêu hưởng thụ

với sự quấn quýt của anh.

“Đúng vậy.” Anh vội vàng khởi động xe chạy về hướng bệnh viện. Em

trai mà nổi điên lên thì cũng chẳng có mấy người ngăn nó lại được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.