"Thân là cảnh sát nhân dân, sao cô lại mắng chửi công dân lương thiện
như vậy chứ!" Mặc dù có chuyện quan trọng nhưng anh vẫn không quên
trêu chọc cô một chút.
"Tôi khinh, anh mà gọi là công dân lương thiện thì mọi người trên thế
giới này đều thành thiên sứ hết rồi!" Cô khinh thường nói. Có lẽ anh ta thật
sự rất đẹp trai, nhưng trong mắt cô, anh chỉ là một tên đại xấu xa mà thôi.
"Cô nhóc Tiểu Ưu, tôi nhớ số của cục trưởng các cô là..." Lại dám nói
anh như thế, ha ha, xem ra lâu rồi anh không quan tâm đến cô nên cô đã
quên mất thủ đoạn của anh rồi.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Vội sửa lại thái độ nói sang chuyện khác, cô
không muốn mới sáng sớm đã bị thủ trưởng phê bình đâu. Lần trước, cũng
chỉ vì cô hơi tỏ thái độ một chút mà anh ta dám gọi điện trực tiếp cho cục
trưởng tố cáo cô, hại cô bị cục trưởng mắng suốt ba tiếng liền.
Anh khẽ nhếch khóe miệng nhàn nhạt cười.
"Có chuyện muốn nhờ cô giúp." Anh vẫn không hề quên mục đích cuộc
gọi này.
"Hơ, không phải anh rất vạn năng sao? Sao lại cần tôi giúp chứ?" Mới
vừa nhẫn nhịn chưa được một phút, cô lại chứng nào tật nấy, lập tức châm
chọc anh.
"Tôi thấy tôi nên mời thẳng cục trưởng của các cô giúp đỡ thì tốt hơn."
Anh lập tức có biện pháp trị cô.
"Được rồi, được rồi, có chuyện gì cứ nói thẳng đi."
Nói không sợ anh ta mới là lạ đó, mỗi lần anh ta đều hành hạ cô đến
không có chỗ trút giận, khổ không thể tả được. Cô mà tin tưởng anh ta gọi