Quả nhiên, vừa vào bên trong đã có người hầu dẫn bọn họ tới phòng
khách. Dọc theo đường đi, có thể thấy được đồ cổ khắp nơi, giữa đại sảnh
chùm đèn thủy tinh treo cao, sàn đá cẩm thạch trơn bóng khiến người ta âm
thầm tán thưởng trong lòng. Trang trí bên trong đều giống như bên ngoài
thật khiến người ta kinh ngạc. Quý khí mười phần nhưng vẫn không cảm
thấy quá phô trương.
Kiều thị cũng xem như là xí nghiệp nổi tiếng Đài Loan song so với
Phong thị thì hoàn toàn không đáng nhắc đến. Vợ chồng Kiều Nguyên Sinh
bị tiền tài và quyền thế của Phong thị làm cho khiếp sợ rồi.
Vừa bước vào phòng khách, đã thấy có người ngồi bên trong. Kiều
Nhung Ngọc nhìn mấy người đang ngồi vào chỗ của mình, thầm đánh giá
địa vị của từng người.
Lớn tuổi nhất, vẻ mặt nghiêm túc, nói năng thận trọng hẳn là người sáng
lập Phong thị - Phong Long Sinh, còn bốn vị trẻ tuổi kia hẳn là bốn nghĩa
tử trong truyền thuyết của ông. Chỉ có điều chưa thấy vị tổng giám đốc thần
bí đương nhiệm của Phong thị đâu.
Sau khi ba người ngồi vào chỗ của mình liền thấy ánh mắt quan sát của
năm người đều chiếu lên người cô. Cô cũng không mấy quan tâm, tự nhiên
ngồi xuống mặc cho bọn họ đánh giá vẫn ung dung như cũ. Ba mẹ cô thì
ngược lại, bị ánh mắt sắc bén kia dọa đến run sợ.
Phong Long Sinh mỉm cười, rất hài lòng với biểu hiện của cô. Cô gái
này, có gương mặt trẻ con, đôi mắt to, miệng anh đào nhỏ xinh, ngũ quan
tinh xảo hoàn toàn là một kiệt tác của thượng đế.
A, ấn tượng đầu tiên của người khác về cô là đáng yêu nhưng nhìn cô đối
mặt với ánh mắt nghiêm khắc của bọn họ mà mặt không đổi sắc, xem ra cô
không giống như bên ngoài, khiến người ta có cảm giác không thể khinh
thường.