Biết không thể nào giấu được, tôi chống chế:
- À, hôm đó học xong rồi tụi tao chạy lòng vòng một chút cho mát đó mà!
Nhỏ Ái không căn vặn gì nữa nhưng nhìn ánh mắt của nó, tôi biết là nó vẫn chưa hết ngờ
vực.
Nhưng chả sao, nó là em tôi, vả lại lát nữa nó sẽ quên ngay mọi chuyện. Nó còn bao nhiêu
công việc nhà phải làm.
Kẻ tôi ớn nhất vẫn là thằng Nhuận. Nhưng từ hôm đó đến nay, Nhuận không "viếng thăm"
tụi tôi thêm một lần nào nữa . Có lẽ nó đinh ninh tôi và An đã đi vào nề nếp.
Nhưng để che mắt được ban cán sự lớp và mấy đứa bạn trong tổ không phải là chuyện đơn
giản. Tôi và An phải bàn cãi với nhau mấy ngày trời mới tìm ra mưu kế.
Theo mưu kế của tụi tôi, hôm nào có các tiết học "dễ chịu" như môn địa của cô Nga, môn sử
của cô Hồng Lãng, môn sinh vật của thầy Lưu chẳng hạn, thì thằng An cố gò mình học bài
cho thiệt thuộc. Tới lớp, khi kiểm tra bài cũ, đợi thầy cô hỏi "em nào thuộc bài ?" thì An
xung phong giơ tay liền.
Nó đã làm như vậy hai ba lần. Lần nào cũng thành công rực rỡ. Vì đã chuẩn bị trước, nó trả
bài ro ro, nhuyễn như cháo . Hành động anh hùng của An khiến cả lớp trố mắt. Các thầy cô
cũng ngạc nhiên tột bực. Ai đời một học sinh chẳng bao giờ thèm ngó ngàng đến bài vở, coi
điểm một điểm hai là bạn bè thân thiết của mình, bỗng vụt một cái trở thành một đứa
gương mẫu, giơ tay xin lên bảng trả bài, bảo ai không bàng hoàng cho được! Thằng Vương,
nhỏ
Tuyết Vân và thằng Nhuận nhìn An ánh mắt đầy thiện cảm. Tất nhiên, tôi cũng được hưởng
lây vinh quang của nó. Trước mặt tụi bạn, hai đứa tôi đúng là một cặp cùng tiến mẫu mực,
đáng cho các cặp khác học tập.
Sau vài lần như vậy, các thầy cô không màng "hỏi han sức khỏe" An nữa . Trong một thời
gian dài, chẳng bao giờ nó bị kéo lên trả bài . Và chúng tôi cũng chỉ đợi có vậy . Sau vài màn