biểu diễn ngoạn mục, thằng An chẳng phải gò mình học bài nữa . Nó lại trở lại là cái thằng
An "từ từ hãy học" trước đây .
Nhưng cái mưu mẹo trên chỉ có thể đối phó được các môn học lý thuyết. Còn với các môn có
thực hành kiểm tra như toán, văn, vật lý, hóa học, sinh ngữ ... thì tôi chỉ có mỗi cách "hộ trợ"
An là cho nó ... cóp-pi .
Đối với các học sinh lười, cóp-pi đã trỡ thành một nghề. Và vì là một nghề, kỹ thuật sao chép
đã được nâng lên đến mức điêu luyện. Chỉ cần thằng bạn hớ hênh trong một tích tắt, đứa
ngồi bên cạnh đã thu thập đầy đủ những con số và dữ kiện cần thiết cho bài làm của mình,
không sai một mảy may .
Huống hồ gì ở đây, hai đứa tôi lại đồng lõa với nhau . Mỗi lần làm bài tập, An cũng giả bộ hí
hoáy tính tính toán toán để che mắt thiên hạ . Đợi đến khi cả lớp chú tâm làm bài, không ai
để
ý xung quanh, tôi sè sẹ nhấc tay lên cho nó "chụp hình" bài làm của tôi . Mà cái thằng này,
làm bài thì dốt mà liếc bài làm của người khác thì nó lại tỏ ra thông minh, nhanh nhạy quá
cỡ.
Đảo mắt qua một cái là nó ghi lại trúng phóc, thật là tài!
Chúng tôi cứ "cùng tiến" với nhau như vậy một thời gian, chẳng có ai phát hiện.
Mãi đến khi xảy ra chuyện sau đây thì mọi sự mới đổ bể.
Số là hôm đó chúng tôi học đại số. Cô Quỳnh Hoa ra một bài toán về giải phương trình:
"Một đàn ngỗng trời đang bay, chợt một con ngỗng khác bay qua kêu: "Chào trăm bạn!" Con
ngỗng đầu đàn đáp: "Chúng tôi không đúng một trăm. Số chúng tôi hiện có phải cộng thêm
với số hiện có và một nữa số hiện có và một phần tư số hiện có, lại cộng thêm cả bạn vào
nữa thì mới đúng một trăm". Hỏi đàn ngỗng có bao nhiêu con?"
Đây là một bài toán cổ, có trong sách giáo khoa . Thằng An tất nhiên là mù tịt. Nó chỉ giỏi các
câu đố mẹo có nhiều yếu tố đánh lừa, chứ bài toán "nghiêm chỉnh" trong chương trình học
đòi hỏi phải thực hiện các phép tính, phải giải các phương trình thì nó mít đặc.