CHÚ BÉ THÀNH PARIS - Trang 125

Có lẽ những người chỉ huy cuộc tấn công chiến lũy đã muốn tạo ra một

đám khói mù như thế. Dẫu sao nó cũng rất có lợi cho Gavroche. Vóc người
đã nhỏ bé, lại lẫn vào trong làn khói, nhờ vậy Gavroche tiến sâu vào đường
phố mà không bị lộ hình. Chú dốc bảy, tám cái bị đầu một cách yên ổn. Chú
nằm bẹp xuống đất mà lết, chú chống hai tay, hai chân phi nước đại, chú
ngậm vành giỏ vào mồm để lướt tới. Chú lê, chú lết, chú trườn, chú xoay
mình, chú uốn khúc như một con rắn. Chú bò từ xác này sang xác khác.
Chú mở rộng cái bị hay cái nịt đạn như con khỉ bóc quả hạnh đào. Chú đi
cũng không xa chiến lũy là mấy nhưng chẳng ai dám mở miệng gọi chú trở
lại, vì sợ làm cho quân thù để ý sẽ phát hiện thấy chú. Chú tìm thấy một bị
thuốc súng hình quả lê trên thây một hạ sĩ.

- Cái này để dành cho lúc khác.

Chú vừa nói thế vừa tước bị thuốc bỏ túi. Vì tiến lên quá xa, chú đã đến

cái quãng mà khói súng bắt đầu thưa và phố đã bắt đầu sáng. Lúc bấy giờ
bọn lính chính quy xếp hàng sau chồng đá và bọn pháo thủ ngoại ô dồn
trong góc phố đột nhiên chỉ trỏ cho nhau xem một vật gì động đậy trong làn
khói. Khi Gavroche dốc bị của một tên trung sĩ nằm trên trụ đá thì một viên
đạn bắn trúng xác tên đó. Gavroche nói:

- Ái chà, chúng giết cả những xác chết!

Một viên đạn thứ hai làm cho tảng đá bên cạnh chú tóe lửa. Lại viên nữa

lật chiếc giỏ. Gavroche nhìn lên và thấy đạn đi từ phía quân ngoại ô. Chú
đứng thẳng người lên, tóc bay trước gió, hai tay chống nạnh, mắt đăm đăm
nhìn bọn quốc dân quân đang bắn và chú hát:

“Bởi cụ Voltaire

Nên bọn Nanterre

Mặt mày xấu xí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.