CHÚ BÉ THÀNH PARIS - Trang 127

Áo ta rách xơ

Quần ta rách xác

Sự này tại bác

Jean Jacques Rousseau”.

Tình thế ấy cứ tiếp diễn.

Cảnh tượng trên trông thật là ghê rợn mà cũng thật là hấp dẫn. Gavroche

làm bia cho súng đạn mà lại đùa với súng đạn. Chú có vẻ thích thú lắm.
Chú như một con chim sẻ quẹt mỏ mổ người đi săn. Cứ nghe một tiếng
súng chú trả lời bằng một khúc hát. Họ luôn luôn ngắm chú mà bắn, song
họ luôn luôn bắn trượt. Quốc dân quân và quân chính quy vừa cười vừa
nhắm bắn chú. Chú nằm xuống, chú đứng lên, chú lẩn sau hốc cửa rồi thình
lình nhảy ra. Chú ẩn, chú hiện, chú chạy đi rồi quay trở lại. Chú xỉa tay lên
mũi nhạo những tên bắn chú và trong lúc ấy chú cũng không ngừng lục bị
lấy đạn bỏ đầy giỏ. Nghĩa quân hồi hộp trông theo chú. Cả chiến lũy lo sợ,
mà chú thì nhởn nhơ ca hát.

Chú không phải là trẻ con. Chú không phải là người lớn. Chú là một trẻ

ranh thần tiên. Trông chú, người ta nghĩ đến thằng lùn không thể xâm phạm
trong cuộc ẩu chiến. Đạn chạy theo chú nhưng chú nhanh hơn đạn. Chú
đang chơi một trò ú tim khủng khiếp với thần Chết. Mỗi khi vị thần tẹt mũi
ấy đến gần thì chú bé lại búng hắn một cái.

Nhưng cuối cùng, một phát đạn ngắm đúng hơn hoặc giảo hoạt hơn đã

bắn trúng chú bé ma trơi. Chú lảo đảo rồi ngã quỵ xuống. Toàn thể chiến
lũy hét lên một tiếng. Nhưng chú lùn ấy lại có đặc tính của Antée [1] chạm
mặt đất. Chú ngã xuống chỉ để lại chồm lên. Chú ngồi thẳng người, một
dòng máu đỏ chảy dọc mặt chú. Chú đưa hai tay lên trời, nhìn về phía bọn
bắn súng và cất tiếng hát:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.