CHÚ BÉ THÀNH PARIS - Trang 35

- Tối quá!

Tiếng ấy khiến Gavroche phải thét lên. Chú nghĩ rằng hai đứa trẻ sợ hãi

quá. Cần phải lay mạnh chúng, cần phải ra oai với chúng, làm cho chúng
bớt sợ:

- Chúng mày lôi thôi cái gì đây? Đừng có đùa, cũng đừng làm bộ õng

ẹo! Chúng mày đòi cung điện hả? Chúng mày là súc vật à? Có phải thế thì
bảo tao! Tao nói cho chúng mày biết tao không phải là hạng người ngu ngốc
đâu nhé! Hừ! Hay chúng mày lại là những cậu âm con quan?

Bị quát tháo cục cằn, hai đứa bé không dám ho he. Chúng nhích lại gần

Gavroche. Thấy chúng tin cậy mình như thế, Gavroche mềm lòng, như
người cha liền đổi giọng nghiêm khắc ra giọng dịu ngọt. Chú nói chuyện
với thằng nhỏ, bắt đầu câu chuyện là một tiếng mắng yêu:

- Này chó con! Ở ngoài kia mới tối. Ở ngoài ấy mưa, ở trong này không

mưa. Ở ngoài đó lạnh, còn ở đây không có gió lọt vào. Ở ngoài ấy trăng
cũng không có, ở đây đã có ngọn nến của tao.

Hai đứa bé đã bớt sợ và bắt đầu đưa mắt nhìn quanh, nhưng Gavroche

giục:

- Nhanh lên thôi!

Rồi chú đẩy chúng vào phía trong cùng của phòng ngủ. Giường của

Gavroche đặt ở chỗ ấy. Giường của Gavroche có đầy đủ nệm, chăn, màn
che. Nệm là một cái nệm rơm, chăn là một tấm áo khoác bằng len thô màu
xám rất ấm, khá rộng và dường như còn mới nguyên. Còn cái chái thì tồi
tàn, đổ nát với những tấm lưới bằng đồng thau. Tấm lưới ấy nguyên là tấm
lưới chăng chuồng chim của đoàn xiếc thú vật. Lưới thau ấy là màn che cái
chái của Gavroche. Gavroche nhấc mấy viên đá chặn tấm màn lưới phía
đằng trước rồi giở hai tấm màn gấp lên nhau mà bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.