CHÚ BÉ THOÁT NẠN ĐẮM TÀU - Trang 106

anh tím, không dưới mười chiếc nhẫn được đeo trên những ngón tay bị
xoắn chặt lại như ngón tay con hắc linh tinh - tất cả những thứ đó làm cho
người lạ mặt có vẻ kiêu ngạo, lố bịch, nực cười đến mức khó hình dung
nổi.
Kẻ ấy bước vào phòng làm việc của bác sĩ như người ta vào nhà ga - thậm
chí không chào hỏi. Gã dừng lại giữa phòng và bắt đầu nói bằng một giọng
mũi the thé của anh hề.
- Chính ngài là bác sĩ Svariênkrôna?
- Vâng, tôi đây. - Bác sĩ trả lời, lấy làm bất bình trước thái độ suồng sã của
gã.
Bác sĩ định gọi người hầu và yêu cầu đưa tên xấc xược ra khỏi nhà thì vừa
lúc đó những lời tiếp theo của kẻ lạ mặt đã lập tức buộc ông phải từ bỏ
ngay ý định ấy.
- Tôi đã đọc thông báo của ngài về Patric Ô Đônôgan - người lạ mặt nói -
và đã quyết định báo cho ngài biết những gì tôi biết về anh ta.
- Xin mời ngài ngồi! - bác sĩ sốt sắng trả lời.
Và ngay lúc đó bác sĩ nhận thấy vị khách không đợi mời đã tự chọn một cái
ghế bành mà ông ta thấy tiện nhất, đẩy lại gần bàn và ngồi xuống, hai tay
đút túi, nhấc chân lên, tì gối vào bậu cửa sổ, nhìn người cùng nói chuyện
với vẻ tự tin.
- Tôi nghĩ - người lạ mặt nói - ngài muốn biết một số điều cụ thể, một khi
ngài đã bỏ ra năm trăm đồng sterling tiền thưởng. Chính vì vậy mà tôi đến
đây để báo cho ngài biết những điều ấy.
Bác sĩ im lặng.
- Chắc chắn là - vị khách nói tiếp bằng giọng mũi - trước hết, ngài muốn
biết tôi là ai. Tôi có thể nói với ngài điều ấy. Có lẽ tự bản thân ngài đã đọc
trên tấm danh thiếp của tôi, tôi là Tuyđor Braun, công dân Anh.
- Thế ngài không phải người gốc Ailen à? - bác sĩ tò mò muốn biết.
Người lạ mặt tỏ ra rất lúng túng trước câu hỏi ấy, lưỡng lự hồi lâu mới trả
lời:
- Không, người Xcôtlen... Ồ, tôi biết là tôi không giống người Xcôtlen và
người ta thường nhầm tôi là người Mỹ. Nhưng, biết làm sao được. Tuy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.