CHÚ BÉ TRONG VALI - Trang 106

nước.

Xê-ri-ô-gia lại càng ngạc nhiên không biết nói gì vì không biết từ đâu

hiện ra một cụ già tóc bạc, tay cầm một chiếc vợt lớn. Ông cụ giữ một vật gì
đó sáng loáng, lấp lánh ánh lửa vàng. Ánh lửa đó rất chói mắt, không sao
nhìn vào được.

Xê-ri-ô-gia nheo mắt, lấy bàn tay che mắt ghé nhìn vật ông già săn được.

Cô bé nói không sai: ông già mang theo những bóng nắng; ông tóm lấy
chúng như tóm lấy một con vật sống do mặt trời sinh ra. Ông già hiền hậu
nói:

— Cảm ơn cháu. Cháu đã đem may mắn đến cho người đi săn, mặc dù

cháu đã bắt ta phải chạy chút ít. Nhưng ta phải đi về nhà đây. Cháu có thể
đưa tiễn ta được không? Cháu sẽ được đến một thành phố mà từ trước đến
nay chưa bao giờ cháu thấy.

Xê-ri-ô-gia gật đầu:

— Vâng, vâng... Cháu muốn đến thành phố của những người đi săn bóng

nắng.

Họ đi ra theo một con đường thẳng tắp cắt ngang rừng.

Xê-ri-ô-gia quay đầu nghiêng ngó, ngạc nhiên ngắm nhìn cây, còn khu

rừng mới thật kỳ lạ, vẫn những cây thông, cây bạch dương, cây tùng bình
thường, nhưng thân chúng không tròn mà vuông cạnh như cái thước kẻ;
cành mọc ở hai bên.

Ông già bảo:

— Không xa lắm đâu. Kia kìa, chỗ có ánh sáng ấy. Thành phố đấy.

Thật đúng thế. Con đường thẳng vượt qua khu rừng đã biến thành một

dãy phố. Hai bên đường là những ngôi nhà bình thường mái hình tam giác,
cửa sổ hình vuông, cửa ra vào hình chữ nhật. Người, xe qua lại tấp nập.
Nhưng ngay từ những bước chân đầu tiên đến phố xá, Xê-ri-ô-gia đã thấy
ngài ngại. Một số người đi đường chú chỉ thấy mặt trước và mặt sau, chỉ khi
họ đi sượt ngang qua chú, chú lại không nhận ra. Một số khác chú lại chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.