CHÚ BÉ TRONG VALI - Trang 155

... tóm cổ nó... mà nhấc lên...

Sau đó Điện Tử mới từ từ hạ thấp tay thả anh chàng ngỗ ngược xuống bậc

thềm.

Ba phút sau Ma-ca-rơ mới hoàn hồn; chưa bao giờ nó lâm vào tình trạng

vừa khó hiểu vừa đáng sợ đến như vậy.

— Xư-ra-e-xkin, tay cậu bằng sắt đấy hả? - Mа-са-rơ lắp bắp kinh ngạc. -

Thôi được!... Hòa bình nhá? - và nó chìa tay ra.

— Đồng ý, - Điện Tử đáp và đỡ Ma-ca-rơ đứng dậy.

— Mình không ngờ là cậu lại giận! - Ma-ca-rơ nói lắp bắp. - Chả nhẽ đùa

một tí không được à... Thôi được, từ nay mình sẽ không đùa nữa. - Nó thân
mật thụi vào cạnh sườn Điện Tử và lắc lắc tay: - Gớm, người cậu như sắt ấy.
Tí nữa thì mình bị gãy tay... Thôi từ nay ta đừng nhớ đến chuyện cái ống
viễn kính nữa nhớ. Cậu biết không, sau khi cậu nhòm vào ống kính rồi thì
mình cũng nhòm vào và suýt nữa bị mù mắt đấy... Này, các cậu ơi! - nó nói
với bọn trẻ chứng kiến, - các cậu đứng làm gì vậy? Không thấy nhà vô địch
tập tạ như thế nào à? Ai muốn thử sức, xin lại đây!

Chẳng ai dám đọ sức với nhà vô địch.

Thế là hòa bình được ký kết, mà ngay đến kẻ hay bị gây chuyện cũng

chẳng hay biết. Xư-ra-e-xkin tất nhiên là nhận thấy Ma-ca-rơ có sự thay đổi,
nhưng chú lại cho rằng đó là do nó nể mình về năng khiếu toán. Đúng quá
rồi! Vừa mới rồi Giáo sư còn đến nhà gặp chú nhờ giải hộ bài toán vật lý.
Xéc-gây mỉa mai nhìn cậu bạn và trịnh trọng bảo:

— Này thưa Giáo sư quí mến! Cậu có biết trí nhớ của con người chứa

được bao nhiêu kiến thức không? Cả thư viện với khoảng ba chục ngàn cuốn
sách!... Chẳng lẽ trí nhớ của cậu kém hơn à?

— Làm sao hả? - Giáo sư bực tức nói.

— Cần phải động não chứ. - Xư-ra-e-xkin đáp lại và đóng sập cửa. Chú

sợ Giáo sư vào phòng chú và trông thấy Điện Tử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.