và những câu hỏi của các em khẳng định rằng cái câu ngạn ngữ “dưới ánh
sáng trăng không có cái gì mới” bây giờ trở nên lạc hậu.
Viện sĩ bắt đầu đọc những câu hỏi của bọn trẻ.
Học sinh lớp bảy I-u-ra Bô-bơ-rốp viết: “Em nghe nói rằng trong một cái
chân ghế bình thường có chứa một năng lượng lớn bằng năng lượng mà nhà
máy thủy điện Brát-xcơ sản ra trong vài năm. Điều này có đúng không?”.
Câu hỏi thứ hai là của trường số 3: “Có thể biến mặt trăng thành nhà máy
điện của trái đất, để nó thu nhiệt năng của mặt trời và truyền điện về cho
chúng ta được không? Bởi vì mặt trời truyền một nhiệt lượng xuống trái đất
có thể làm sôi nước hồ Xê-van trong hai phút rưỡi”.
Chủ tọa “Ngày phỏng vấn” nói:
— Tôi nghĩ rằng viện sĩ Pi-ốt I-va-nô-vích Xô-mốp có thể nói chuyện với
chúng ta về những vấn đề rất quan trọng nhất trong lĩnh vực vật lý và năng
lượng. Viện sĩ có thể nói về phản ứng hạt nhân, về việc biến nhiệt lượng của
mặt trời thành điện năng và các nguồn năng lượng khác trong tương lai. Và
chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc về vấn đề nhân loại sử dụng biển năng lượng
khổng lồ vào việc điều khiển khí hậu, bội thu mùa màng quanh năm và di cư
lên các hành tinh khác.
Nhe-mơ-nô-nốp còn đọc một vài câu hỏi nữa. Những câu hỏi này đặt ra
cho các nhà у học:
“Có thể ủ kín hay ướp lạnh con người trong các chuyến bay vũ trụ dài
ngày được không?”, “Các nhà du hành vũ trụ ngủ hai giờ trong tình trạng
không có trọng lượng thì có đủ không?”, “Làm thế nào để kéo dài tuổi thọ
của con người?”.
Các câu hỏi đặt ra cho các nhà văn viết truyện khoa học viễn tưởng thì
như thế này:
“Làm thế nào để nghĩ được những vấn đề mà khoa học chưa đề ra?”,
“Giuy-lơ Véc-nơ làm việc như thế nào?”.
Đối với các nhà vật lý thì: