CHÚ CHIẾU BÓNG, NHÀ ẢO THUẬT, TAY ĐÁNH BÀI VÀ TỤI CON NÍT XÓM NHỎ SÀI GÒN NĂM ẤY - Trang 110

- Phân nửa. Không lẽ thầy nói nhờ người nằm trong cái thùng?

- Không phải. Trò này phải nhờ cái thùng. Nhưng cũng không phải nhờ

cái thùng.

- Vậy thì nhờ ai thầy? Con hiểu là con đi đầu xuống đất liền.

- Nhờ thằng cha nghĩ ra việc phải đóng cái thùng như thế nào để người

ngồi trong cái thùng không bị kiếm đâm xuyên qua người.

Thằng Ti lấy tay chống cằm, tự hỏi:

- Vậy hổng lẽ thằng cha thợ mộc nào cũng trở thành ảo thuật gia hết sao

thầy?

Kiên nhẫn, ông thầy nói từ từ như muốn nói với chính mình:

- Thợ mộc không thể nào trở thành nhà ảo thuật được. Nhưng nhà ảo

thuật giỏi là người phải biết nghĩ ra trò rồi chỉ cho thợ mộc đóng đồ nghề,
cội lương. Biểu diễn ảo thuật trên sân khấu chủ yếu là nhờ đồ nghề, nhờ ánh
sáng, nhờ âm nhạc. Nhưng thằng cha ảo thuật nào giỏi là thằng cha phải
biết nghĩ ra những điều tao vừa nói.

- Muốn trở thành nhà ảo thuật như thầy nói phải học bao lâu thầy?

- Suốt đời mầy ơi!

- Suốt đời. Nhưng thầy cũng theo ảo thuật suốt đời rồi mà...

Nó chợt ngưng lại vì nó biết nói như thế là hỗn, là chạm vào nỗi đau của

sư phụ nó. Không phiền lòng vì câu nói lỡ lời của thằng học trò thông minh,
nhà ảo thuật nói như thú nhận:

- Tao theo suốt đời nhưng tao thiếu một cái, mà thiếu cái này thì không

thể trở thành nhà ảo thuật trứ danh chốn giang hồ được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.