CHÚ CHIẾU BÓNG, NHÀ ẢO THUẬT, TAY ĐÁNH BÀI VÀ TỤI CON NÍT XÓM NHỎ SÀI GÒN NĂM ẤY - Trang 111

- Cái gì vậy thầy?

- Học. Đi học. Phải đi học.

- Học ảo thuật hả thầy?

- Không. Học cho có chữ nghĩa.

- Tại sao lại cần chữ nghĩa hả thầy?

- Vì có chữ nghĩa nhiều, người ta mới đọc được sách rồi nghĩ ra được

nhiều trò mới lạ. Nhà ảo thuật là người phải nghĩ ra trò mới, rồi đóng đồ
nghề, phải dùng kỹ thuật, máy móc. Phải học, phải trở thành kỹ sư bách
khoa Phú Thọ [1] thì mới là cao thủ. Mầy xem, mấy thằng cha ảo thuật gia
ở Sài Gòn này, có thằng cha nào học tú tài, đại học đâu... Cũng như tao vậy,
nhờ khéo tay, nhờ láu cá rồi ăn cắp nghề lẫn nhau. Dân mình giỏi lắm
nghen, không sáng chế được trò nào nhưng ăn cắp nghề thì giỏi tổ sư. Rồi
rốt cuộc ảo thuật chỉ để đi bán cao đơn hoàn tán dạo... Bao nhiêu trò, làm đi
làm lại hoài. Ngay tao cũng phát chán. Mầy muốn giỏi, thằng nhỏ, phải đi
học. À, mầy học lớp mấy rồi?

Thằng Ti ưỡn ngực, tự hào:

- Lớp nhứt, trường tiểu học Bình Tây.

- Vậy là năm nay mầy thi vào đệ thất trường công. Ừ, mầy phải đậu vào

trường công mới không phải đóng tiền trường, mới học giỏi, mới lên tú tài,
bắc on, bắc đơ [2]. Vậy mầy biết trò ảo thuật khó nhất của mầy là cái gì
không?

- Là gì thầy?

- Phải thi đậu vào đệ thất. Mầy phải cố gắng học hành đi, thằng nhỏ.

Chú thích:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.