thống kính lắp ghép phản chiếu ốp vào vách trong thùng, tụi con nít đứng ở
bất cứ vị trí nào cũng có thể xem được tuồng chớp bóng.
Toàn bộ hệ thống “rạp” chiếu bóng thùng của chú Hai Ngon được trang
bị nguồn điện từ bình ắc quy đặt ở phía sau xe. Bọn thằng Minh biết địa
điểm đặt “cái nhà máy đèn” của “rạp” hát bóng thùng này cũng như nhược
điểm của nó. Thi thoảng khi xem gần hết tuồng chớp bóng, bọn nó thường
len lén lấy một cái cây, hoặc bạo gan như thằng Chim, là dùng tay cạy một
đầu dây điện ra khỏi cọc bình. Thế là máy quay phim đang chạy sè-sè bỗng
dưng ngừng lại vì mất điện. Chú Hai Ngon vò đầu bứt tai không biết sự cố
xảy ra từ đâu. Chỉ chờ có vậy, tụi con nít đập tay vào thùng thình thình, rồi
đồng thanh kêu lên:
- Chiếu bóng gì ba-xì-cùn quá... trả tiền lại đi...
- Tụi bây coi gần hết rồi... Tại cái cọc bình sút ra, bây giờ tao chiếu lại.
- Không được. Trả tiền lại. Hay là chú chiếu phim mới đền đi!
Tụi nó vừa la đòi tiền lại vừa đập tay vào bên hông thùng chiếu bóng
làm chú Hai Ngon thót ruột. Tụi nó biết dùng yêu sách này thế nào cũng
được chú Hai Ngon bồi thường bằng cách chiếu cho tụi nó xem phim khác.
Chúng thường xuyên lợi dụng “cái nhà máy điện” cũ kỹ của chú để được
xem thêm tuồng chớp bóng mới không tốn tiền. Mà thực ra những bộ phim
này tụi nó đã xem đi xem lại nhiều lần bởi rạp hát bóng thùng của chú chỉ
có khoảng chừng mười mấy cuốn phim 8 ly làm vốn. Đa phần là phim Sạc-
lô với đủ thứ tên Sạc-lô đi tìm vàng, Sạc-lô cầm đồ, Sạc-lô đi lính... Một số
cuốn phim quay những trận đá banh của Pê-lê [3], đấu võ của Mu-ha-mad
A-li [4]... Tụi nó vừa xem phim vừa nói trước câu chuyện sẽ diễn ra như thế
nào. Một thời gian sau, chú khám phá được quỷ kế của bọn nó nên chú nai
nịt cho hai cái đầu đấu dây dẫn điện với hai đầu cọc bình ắc-quy chặt đến
nỗi nhiều khi chú muốn tháo đầu cọc ra để sạc bình cũng muốn tháo mồ
hôi.