CHÚ CHIẾU BÓNG, NHÀ ẢO THUẬT, TAY ĐÁNH BÀI VÀ TỤI CON NÍT XÓM NHỎ SÀI GÒN NĂM ẤY - Trang 228

Thằng Cảnh hù cầm tiền:

- Để xem mua cho nó tô hủ tiếu được không... Thôi tụi bây dông đi.

* * * * *

Ba thằng Cảnh hù nói má thằng Chim phải làm một cái đơn bảo lãnh gửi

lên Ty Cảnh sát. Má nó không biết chữ nên đi đến đường Mai Xuân
Thưởng, đối diện Ty Cảnh sát [1] chỗ chuyên đánh đơn mướn cho thân
nhân người đang bị giam giữ.

Mới sáng sớm mà nơi này đã có nhiều người đứng, ngồi tay cầm thức ăn

nhìn vào phía trong chiếc cổng xanh với ánh mắt hy vọng. Họ mong ước là
thân nhân của họ sẽ ở từ trong ấy đi ra nhận những phần thức ăn mà họ
đang cầm trên tay: một gói cơm tấm sườn, một gà-mên hủ tiếu mì, một gói
xôi, một bịch cơm - những món ăn ngon mà hàng ngày ít khi họ được ăn.
Đó là một bà cụ với ánh mắt đờ đẫn, một người đàn bà với cặp mắt chứa
chan, một người cha với gương mặt thắc thỏm. Họ thì thầm trao đổi với
nhau những lo âu và những lời ước muốn đầy tính hy vọng và suy đoán của
mình. Con, cha, chồng, vợ... những kẻ bị giam trong kia chỉ là những người
vô tội. Họ bị cảnh sát, công an bắt lầm trong những cuộc bố ráp. Phú-lít
chẳng có câu “bắt lầm hơn bỏ sót” đó sao?

Một người đàn ông, trạc 50 tuổi, đầu đội nón nỉ, nói lớn với mọi người

chung quanh:

- Mấy ông bà, anh chị làm đơn, xin bão lãnh, xin tha gì chưa?

Nhiều cặp mắt hướng về người đàn ông này. Ông ta ngồi trên một cái

ghế đẩu, trước mặt là một cái máy chữ, chồng giấy pơ-luya và giấy than
nằm cạnh bên. Nhờ cái máy chữ cao siêu này, những sự oan ức của người bị
giam có thể được đèn trời - tức ông Trưởng Ty Cảnh sát soi xét.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.