Hai chú cháu cứ lo nói chuyện, xe chạy đến tiệm nước Hải Ký mì gia mà
chú không hay, chạy qua luôn làm thằng Minh sợ chú hứa lèo nên nó kêu
ríu rít.
Tiệm nước của chú Quẩy thường mở cửa từ năm giờ sáng nhưng bây giờ
đã hơn 9 giờ mà tiệm vẫn còn đông khách ngồi “dẩm chà” [6], uống cà phê,
ăn hủ tiếu. Quán nằm ở ngã tư, nhìn sang khu hành chánh quận 6, một bên
nhìn sang nhà thờ Tin Lành của người Hoa, dưới chân dốc cầu Chợ Lớn [7],
thuộc khu thị tứ, lại ngon nên lúc nào cũng đông khách. Quán có chừng
mười cái bàn tròn. Giữa bàn là một bình trà với mấy cái ly nhỏ nằm úp trên
dĩa để cho thực khách có thể thoải mái uống trà trong khi chờ đợi món ăn.
Án ngữ phía trước quán là một quầy nấu hủ tiếu, mì đang bốc hơi nghi ngút.
Chú Quẩy, là chủ quán, kiêm luôn việc đứng nấu hủ tiếu, mì. Nghe người ta
nói chú Quẩy chỉ là người tiếp tục công việc bán quán của người cha để lại.
Khi ba của chú, từ Quảng Đông sang đã mở một cái quán nhỏ tại đây - một
khu vực hoang vắng, ít người qua lại. Dù cho thời gian trôi qua, mặc cho
khu phố này ngày càng phát triển, sầm uất, nhiều nhà lầu mọc lên thì cái
tiệm nước Hải Ký mì gia cũng y như vậy. Nhiều người là thân chủ ruột của
chú Quẩy cho biết là chú đã có mấy căn nhà cho thuê bên Chợ Lớn nhưng
chú nhất quyết không bỏ tiệm nước này và cũng không thèm xây dựng cho
nó thật to và bề thế như những tiệm nước khác. Dù trải qua bao nhiêu năm
tháng, cái quán này vẫn vậy về hình thức cũng như hương vị đặc biệt của nó
cũng không thay đổi, chỉ có tấm bảng hiệu ngày càng mờ đi vì bụi bặm,
khói bám nhện giăng. Trên bức tường nham nhở vết vôi cũ hòa với nước
mưa là những dòng chữ Hoa, có những con số đi theo bên cạnh. Có những
dòng chữ đã được gạch, xóa. Có những dòng chữ còn tươi màu phấn trắng.
Đó là danh sách những con nợ là khách “dẩm chà” quen thuộc. Có người nợ
vì mậu lúi - không tiền. Cũng có người nợ vì làm biếng trả hàng ngày, cứ
ghi nợ lên tường, cuối tháng trả một lần cho nó tiện. Ai nợ, trả tiền xong là
chú Quẩy gạch ra khỏi bảng “phong thần” nợ, còn ai chưa trả thì chú cứ để
đó. Viết cái tên, với số tiền nợ lên tường, để nhìn, để nhớ, để biết rằng mình
từng có những người khách mắc nợ của quán chứ chú không có đòi. Thỉnh