CHÚ CHÓ KHÔNG NHÀ - Trang 17

4.

chúng tôi có giờ học nhạc với thầy Crisp. Tôi rất thích hát,

niềm yêu thích ấy được truyền sang từ mẹ. Khi mẹ cất tiếng hát,
bố nói những nàng chim sớm mai nên tính đến chuyện chọn việc
khác để làm. Mẹ nói hát cũng giống như đan vậy, nó kết nối mọi
thứ lại với nhau, đặc biệt là con người. Đó là lý do vì sao bố lại chơi
ghi-ta cho mẹ nghe và vì sao bố chơi trong ban nhạc ở một quán
rượu dưới phố vào mỗi tối thứ Sáu. Thật vậy, bố đã làm như thế.

Thế nên khi thầy Crisp nói chúng tôi sẽ có một buổi hòa nhạc

chia tay vào cuối học kỳ này, tôi và Mia bàn với nhau sẽ đăng ký thử
giọng để hát chung, xem như đây là năm cuối của chúng tôi ở trường
tiểu học Parkside.

Thế nhưng, sau giờ học nhạc, tôi nghe Daisy và Mia nói chuyện

với nhau trong nhà vệ sinh.

Daisy nói, “Hãy đăng ký tên cho riêng hai đứa mình thôi. Chúng

ta sẽ không nói cho nó biết.”

Mia nói, “Chúng ta có thể song ca cùng nhau, và chúng ta là bạn

thân nhất từ bây giờ.”

Rồi chúng nói về một số bài hát mà chúng thích.

“Nó chỉ làm cho chúng ta mờ nhạt đi thôi,” Daisy tiếp tục.

Chúng cười và Mia nói, “Thực ra, mình nghĩ con bé đó chỉ là một

giọng ca rác rưởi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.