CHÚ CHÓ KHÔNG NHÀ - Trang 86

“Làm sao con chó quỷ quái này lại đến được đây thế?” Bố gắt

lên.

“Bọn trẻ tìm thấy nó,” Cô Cooper trả lời, từ trong nhà bước ra.

“Nhưng nó đang làm gì ở đây?”

Cô Cooper nháy mắt. “Lúc nãy tôi nghĩ nên kiểm tra xem có phải

nó bị lạc không.”

“Và kết quả thế nào?”

“Tôi đã hỏi, nhưng không có ai để lạc nó cả.”

Bố hít một hơi dài, đá mắt sang chỗ tôi. “Con sẽ nói cho bố

biết chuyện gì đang xảy ra chứ?”

Tôi quàng tay qua người Không Nhà, nhìn vào đôi mắt nâu hiền

lành của nó, nhìn vào đôi mắt xanh lạnh lùng của bố. Sam vẫn
không rời khỏi tôi, cậu ấy cầm tay tôi giơ tấm thẻ có chữ NHÀ lên,
nghiêng tai trái về phía bố.

Bố nhắm mắt lại. “Không,” Bố lắc đầu, “chúng ta sẽ không

nuôi nó.”

Tôi mong ước, hi vọng và cố gắng tin tưởng. Sẽ nói gì đây để bố

gật đầu đồng ý? Tôi chắp hai bàn tay lại như đang nguyện cầu.

“Không! Chúng ta không thể trang trải nếu nuôi nó.”

Sam nói điều gì đó lên tay của mẹ cậu ấy.

“Anh nghĩ sao nếu tôi góp tiền nuôi nó?” cô Cooper đề nghị.

“Tôi nói là không!” Bố quát lên, trừng trừng mắt. “Bây giờ tôi có

quá nhiều chuyện phải lo rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.