“Được rồi. Bố đã thật vô dụng khi phải chuyển nhà đến đây và
không thể nuôi con chó đó. Bố đã nói với con tại sao rồi mà.” Bố
khuỵu người xuống trước mặt tôi. “Cally, làm ơn đi con, hãy nói một
lời.”
Tôi đã cố gắng để làm cho bố nhận ra mọi việc còn hơn thế
nữa. Người ta không thể quên đi những thứ quá ý nghĩa với mình.
Nhất là khi mẹ mất, bố cứ làm như chúng tôi chưa bao giờ biết
đến mẹ, giống như mẹ chưa bao giờ tồn tại. Nhưng mẹ vẫn ở đây,
tôi đã nhìn thấy mẹ, cảm nhận được mẹ, đặc biệt là lúc tôi ở cùng với
Không Nhà.
“Có phải con đã gặp chuyện gì ở trường?”
Bố đợi chờ rồi lại nài nỉ. “Làm ơn, hãy nói đi con.”
Tôi nhìn vào đôi mắt bố. Tôi có thể nhìn thấy hình ảnh màu
đen nhỏ xíu của mình phản chiếu trong đó. Tôi nói với lòng mình,
“Mẹ, con rất yêu quý chú chó đó,” và mẹ trả lời, M
ẹ biết .
Sau đó bố đi đến tủ lạnh, lấy một chai bia nữa, và nói, “Con
biết đó, không nói như thế này là rất không thông minh. Nó
chẳng hề thông minh tí nào.”
Tôi nhớ lại khi cả gia đình chúng tôi đến Tòa giám mục ở Wells,
ngay bên cạnh một thánh đường to lớn màu vàng. Có một hào nước
và một cửa sổ mở gần kề cây cầu bắc qua hào. Có hai con thiên
nga ở đó. Cả hai rướn cổ lên và kéo sợi dây thừng để rung một cái
chuông. Chúng là những con thiên nga im lặng, chẳng nói năng cũng
không la ó gì, chỉ dùng tiếng chuông để nói cho mọi người biết là
chúng đói bụng.
Mẹ thốt lên, “Những sinh vật đó mới đẹp làm sao! Con có nhận
thấy là chúng thông minh đến nhường nào khi dùng cách đó để nói