Sáu người phó mộc cất đồ làm vào dưới lều.
Tính cũng mất nhiều thời giờ lắm rồi, mà ngày vẫn chưa hết. Cả hiệp
thợ đi dạo cảnh non cao. Cảnh non cao trong cái khu vực khe Tịch Mịch.
Loài cây ăn quả, nhiều nhất hai bên suối là một giống hồ đào, trông
như quả roi ở dưới ta. Giống đào rợ Hồ màu vàng nhạt và xanh hay chín,
trái nào cũng có má hồng. Hiệp thợ, trừ ông phó Sần, thi nhau mà bứt. Trái
dào rợ Hồ, nhân hột có dáng cái thai đứa trẻ gục đầu ngủ quên. Rớt xuống
thảm cỏ, hột Hồ đào hoá thành luống cúc tần có bảy lá mốc. Cả bọn thợ,
vẫn trừ ông phó Sần, cười như phá. Chim ngàn giật mình, bay bổng.
Người nữ tỳ đã đứng trước lều cỏ. Ông cụ Sần chờ đợi một lời quở
mắng. Nhưng không. Người con gái trao cho ông một cánh cung sừng sơn
dương đẹn, hai vòng ngọc đỏ như hổ phách và hai mũi tên, một mũi bằng
vàng, một mũi bằng bạc.
- Thức ăn bốn mùa trên sơn thượng là giống đào rợ Hồ. Nếu các bác
không chịu được, muốn đổi bữa thì đã sẵn chim trên cành và cá dưới lòng
khe. Cứ bắng lấy mà ăn. Cái tên vàng, dùng bắn chim. Bắn cá thì dùng cây
tên bạc này. Cứ bắn ra, rồi mũi tên sẽ vòng quay lại, không bao giờ hết tên.
Ông cụ Sần cầm hai mũi tên, ngập ngừng mãi rồi mới dám hỏi khẽ:
- Thế còn ngũ cốc?
Người con gái tủm tỉm cười, chỉ ra dìa sối:
- Cứ những hòn cuội kia đập vỡ ra là lúa gạo. Cội xanh là lúa tre, cuội
vàng là lúa nếp. Còn thứ cuội trắng là, là.... Các bác muốn uống rượu thì
đập vỡ cuội trắng ra, lấy nhân đá trắng hoà vào với nước sối mà uống. Hôm
nay còn nghỉ ngơi, cũng nên nếm cho biết. Nhưng lúc nào đã bắt tay vào
việc, mỗi lúc muốn uống rượu, các bác nên trình qua Sơn chủ đã.