ở ngoài sân những lư, đỉnh, cây đèn nến bằng đồng mắt cua và bằng thiếc
Sông Ngâu. Chốc chốc, lũ trẻ lại mìm cười, nghển những cái đầu thưa thớt
ít sợi tóc tơ, nhìn vào phía trong nhà cầu, hỏi mẹ chúng:
- Bao giờ cậu mới về, hả mợ?
Không biết nên trả lời con trẻ thế nào cho tiện, mợ Ấm cả đưa mắt cho
mợ Ấm hai.
Ông Ấm cả và ông Ấm hai, đi làm việc Tây ở tận xa chưa thấy về ăn
Tết. Cứ lời những người trong làng có người nhà đi làm việc Nhà nước thì
được nghỉ những từ chiều hai mươi chín kia mà. Muốn được khuây nỗi
mong, hai chị em dâu, người đã đứng tuổi, càng thái đỗ nấu cỗ cho thực
nhanh. Gớm, những miếng trứng tráng để bầy mặt cỗ bát, thái hình miếng
tám, sao mà đẹp thế. Đứng bên cạnh mẹ, đứa nhỏ nhất trong đàn con đã thủ
thì van nài mợ Ấm hai:
- Mợ cho con cái miếng mụi cắt hỏng kia nhá!
Người mẹ không nghỉ tay làm việc trên tấm thớt, lừ mắt nhìn con.
Thằng bé vội chạy ra ngoài, sán đến cạnh cụ Kép:
- Ông đang làm gì thế hở ông?
- Ấy chết, cháu đừng mó vào hoa của ông. Ông đang thăm xem đứng
hôm nào thi hoa của ông nở đủ.
- Ông cho cháu một cái... Cháu xin ông cái lá gẫy kia nhá.
- Cháu không nghịch được những thứ này. Thôi, đi lên trên nhà với
ông. Mợ cháu mà trông thấy cháu ra nghịch cây của ông, thì cháu lại phải
đòn bây giờ đấy.