khổ lắm, nàng đang khắc khoải từng giây từng phút chờ anh. Nổi khổ mất
con, có người mẹ nào chẳng nát tan từng đoạn ruột? Khải ơi, anh hảy đến an
ủi nàng 1 đôi câu, kẻo trong những phút giây bấn loạn nàng tiếp tục phạm
những sai lầm khác nữa.
Khải sững sờ nghe lời nàng nói. Tự bao giờ trên mắt chàng xuất hiện
những giọt lệ long lanh. Chàng nắm tay nàng khẽ kêu lên:
- Trinh Trinh, em thật là cao thượng! Anh không giấu em làm gì. Quả thật
anh còn yêu Dạ Thảo, rất yêu em à.
- Trời – Trinh Trinh chợt kêu lên, tim thắt đau vì uất nghẹn
Khải vội nắm lấy vai nàng lay mạnh:
- Trinh Trinh, em nghe anh nói hết đây. Anh cũng rất yêu em. Anh băn
khoăn quá. Trong tình cảm này anh không biết mình phải xử sao cho trọn
vẹn? Em có cách gì để giúp anh không?
Trinh Trinh mở mắt ra, lắc đầu nói trong dòng lệ thảm:
- Em không biết. Em yêu anh.
Khải gật đầu hôn nhẹ lên trán nàng:
-Anh biết, và anh cũng biết Dạ Thảo rất yêu anh. Cả 2 người con gái cùng
yêu anh mà xác thân anh chỉ có 1, biết làm sao san sẻ cho vừa.
Trinh Trinhcắn môi:
- Anh đến với Dạ Thảo đi. Bao giờ nàng ấy hết khổ rồi trở lại với em. Có
lẽ em và nàng sẽ đồng mang kiếp chồng chung.
Khải mỉm cười:
- Trinh Trinh! Em nói câu này khiến anh càng yêu quí em hơn. Sao em
không dùng quyền uy vợ lớn để bắt anh ở lại bên em trọn vẹn? Em có quyền
mà! Sao em lại chấp nhận cảnh chồng chung?
Trinh Trinh nhắm mắt nói nghẹn ngào:
- Em không muốn làm Dạ Thảo khổ vì em. Dù sao cũng chung là phận
gái.
Khải nhìn nàng khâm phục: