Một bóng tối lảng vảng bay qua, Khải cau mày suy nghĩ. Nàng đi đâu mà
phải sắm sửa nhiều quần áo xinh đẹp dường này? Quyết tâm tìm hiểu cho ra
nổi nghi vấn đang mổi lúc mổi to dần. Khải mở nhă tủ riêng đựng những vật
dụng riêng tư của Dạ Thảo mà từ bấy lâu nay vì tôn trọng chàng không đụng
tới bao giờ.
Ngăn tủ bị khóa kín, không có chìa để mở. Khải chạy nhanh xuốgn lầu
tìm cây búa. Vừa định mở cửa bước ra, Khải chợt nghe 2 cô nhân viên bán
hàng trò chuyện:
- Ê! Cậu chủ về đó mậy. – Ngọc Tuyết vừa cười vừa nói với Ngọc Hoa.
- Ồ! – Ngọc Hoa kêu lên vừa ngạc nhiên vừa háo hức:- rồi sao? Cãi nhau
dữ không mày?
Ngọc Tuyết trề môi:
- Có gặp nhau đâu mà cải. Bả đi rồi.
Ngọc Hoa hạ giọng thấp hơ 1 chút, khiến Khải phải dán tai vào cửa để
nghe tiếp.
- Đi với thằng cha bữa hổm chứ gì? Tao thấy ông ấy đẹp trai hơn cậu chủ
mình, lại giàu và sang hơn nữa.
- Còn phải nói, người ta là Việt Kiều chứ bộ. – Nàng cất giọng chê bai:-
Nhưng tao thấy như vậy hổng được mày à! Bả có chồng rồi chứ bộ, còn con
gái như mình sao. Trời ơi, phải mày lên sớm 1 chút, mùi hết biết. Coi mà
xốn mắt. Mà tao đố mày họ đi đâu?
- khỏi đố, tao thấy mấy lần rồi, vũ trường, nhà hàng chứ ở đâu. Sang hết
biết.
Ngọc Hoa thở dài:
- Nghĩ cũng tội nghiệp cậu Khải. Bị vợ cắm sừng mà hổng hay …
Hai nàng cười khúc khích, rồi chuyển sang chuyện khác. Nhưng Khải
không còn nghe được gì cả. Toàn thân chàng nóng bừng bừng. Hai hàm răng
nghiến vào nhau kèn kẹt. Khốn nạn! Dạ Thảo dám phản bội chàng à? Trờiơi,
Lê khải mà lại là kẻ bị vợ cắm sừng ư? Từng lời nói của hai cô nhân viên cứ
vang lên rõ mồn một như từng nhát búa bổ xuống đầu chàng.