Trinh Trinh rời mẹ chạy ào vào lòng cha:
- Cha, cha ơi con nhớ cha quá trời luôn đó.
Ông kéo con ngồi xuống ngế cười vui:
- Phải không đó?
Thấy Khải cứ đứng tần ngần ở giữa nhà, bà Diễm vổ vai chàng thân mật:
- Còn thằng này, sao con đứng đây?
Bay giờ Khải mới giật mình ấp úng:
- Dạ Thưa ba má con mới qua
Ông Hưng ngẩng đầu lên đưa đôi mắt nhìn Khải lạ lẩm. Trinh Trinh vội
đỡ lời:
- Kìa, ba má đừng làm chồng con cuống lên. Ảnh còn mắc cở mà.
Bà Diễm phì cười bảo chồng:
- Ông thấy con gái ông chưa, binh chồng chầm chập như vậy đó
Ông Hưng chỉ trán con nói yêu:
- Cô lém vừa vừa chứ. Thôi bây giờ cô ra sau nhà bảo con sen nó làm cái
gì cho cha con tôi nhâm nhi đi
Trinh Trinh đứng dậy vui vẻ:
- Dạ, – rồi nàng quay qua nhìn Khải bằng tia mắt nồng nàn tình yêu mến –
Anh Khải, anh ngồi đây nói chuyện với cha, em vào phụ bếp nhé
Khải ậm ừ:
- Ừ
Sợ Mẹ cha thấy thái độ của chồng, Trinh Trinh vờ nguýt dài hờn dỗi rồi
bỏ đi nhanh. Sau khi dặn dò con sen cẩn thận, Trinh Trinh bước vội về
phòng mình. Ôi! Mọi thứ vẫn nguyên vẹn như khi nàng còn con gái. Trinh
Trinh vùi đầu vào đám chăn nệm thân quen nghe lòng rưng rức. Mới đến
nhà chồng 3 ngày mà nàng ngỡ mình đã xa rời cha mẹ từ lâu lắm rồi.
Nếu biết lấy chồng để đeo lấy tủi sầu nàng thà ở với mẹ còn hơn. Trời ơi!
Sao nàng ngu dại thế này? Tại sao nàng rời bỏ khoảng đời êm ấm vô tư? về