CHỮ VẠN - Trang 93

loay hoay không biết làm gì, tìm cách vứt bỏ giọt máu của y hay là kiếm cớ
xa lánh y…

Có thể tôi suy nghĩ thiên lệch nhưng khó mà tin được tình cảm Mitsuko

dành cho tôi lại lớn hơn tình cảm cô ấy dành cho Watanuki.

“Không, đó là sự thực. Chị Hai thật là có phước! Chao ôi, chẳng bù với

tôi! Sao số tôi nó khổ thế này!” Y chực khóc, than thở não nùng như đóng
tuồng. Mới gặp lần đầu, tôi đã thấy Watanuki ẻo lả rồi, nhưng cái bản mặt
và điệu bộ y lúc này thì đàn bà đến khó chịu, vừa ủy mị vừa sướt mướt,
nhất là khi y cứ liếc ngang thăm dò phản ứng của tôi. Tôi nghĩ Mitsuko
không quá yêu mến thằng cha này cũng dễ hiểu.

Y giãi bày rằng bản thân không hề muốn Mitsuko gọi cho tôi vào cái

đêm bị mất cắp quần áo ở Kasayamachi. Cô nàng nên cắn răng đi mượn
kimono của cô hầu phòng nào đó mà mặc về nhà. Cô ta có thể bảo cha mẹ
rằng mình đã trót dại với một người đàn ông và sự đã rồi không thể cứu vãn
được. Thế là bọn họ hoặc có thể lấy nhau chóng vánh, hoặc cao bay xa
chạy, chẳng phải lo sợ gì nữa. Chứ sao lại mặt dày mày dạn gọi cho Chị
Hai vào giờ đó? Chị Hai nào có biết gì! Watanuki cũng bảo là đã can
Mitsuko, bảo cô rằng gọi thì Chị Hai cũng chẳng thèm đến, nhưng cô nàng
không chịu nghe.

“Không có bộ kimono ấy tôi không về nhà được!”
“Vậy hai ta sẽ bỏ nhà đi bụi!”
“Bây giờ bỏ trốn, về sau sẽ rước họa. Anh cứ chờ xem, thế nào tôi cũng

thuyết phục được Chị Hai. Tôi đã nhờ thì chị ấy không từ chối đâu, chị ấy
có nổi điên chăng nữa thì tôi vẫn có cách làm lành.” Thế là cô nàng gọi
điện cho tôi.

“Nhưng lúc tôi nói chuyện điện thoại có nghe thấy rõ là ai đó đang nhỏ

to với Mitsuko.”

“Tại tôi lo lắng quá nên phải ra nghe ké đó mà.” Watanuki trả lời.
Watanuki và tôi đã đi qua cả cầu Sankyu đến tận đại lộ Hommachi lúc

nào không biết. Chúng tôi đồng tình “Đi dạo thêm chút nữa!” Rồi băng qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.